BẢN TIN CHIỀU - Trang 188

Mỹ cùng những người dân của nó là kẻ thù.

Ngay giờ đây ả đang cố hết sức mình để tỏ ra căm ghét ba người bị bắt này
– lũ tư sản giàu có đốn mạt - ả tự nhủ - nhưng không có hiệu quả… hoàn
toàn không hiệu quả… tuy lòng thương hại ở một người cách mạng là một
tình cảm đáng khinh.

Nhưng một khi ả thoát khỏi cái đất nước lắm chuyện này, điều này sẽ
chóng diễn ra thôi, Socorro tin chắc rằng ả có thể làm việc tốt hơn, tỏ ra
mạnh mẽ hơn, triệt để hơn với lòng căm thù của mình.

Ngồi trên một chiếc ghế xích đu ở tận đầu bên kia của căn phòng, Miguel
nói với Baudelio “Thử nói cho tôi xem anh đang làm gì vậy?” Giọng hắn
có vẻ ra lệnh.
“Tôi phải chuẩn bị gấp vì loại thuốc mê tôi đã dùng sẽ nhanh chóng mất tác
dụng. Khi đó, tôi sẽ tiêm propofol, một loại thuốc gây mê tĩnh mạch, loại
thuốc này có công hiệu lâu hơn loại trước và thích hợp hơn đối với việc sắp
tới”.

Trong khi cử động và nói, Baudelio dường như chuyển từ cái vẻ hốc hác
thường ngày như một con ma sang dáng của một ông thầy thuốc và một
nhà thực hành gây mê vốn là công việc trước đây của hắn. Cũng như thể sự
khuấy động của nhân cách bấy lâu nay bị vứt bỏ, đã chợt trỗi dậy trong
người hắn ngay khi vụ bắt cóc xảy ra. Nhưng hắn không bộc lộ một dấu
hiệu nào, lúc đó cũng như bây giờ, chứng tỏ tài năng của hắn đang trở
thành một tội ác đê tiện cũng như cái việc hắn đang nhúng tay vào là đáng
khinh.
Hắn nói tiếp: “Profopal là một loại thuốc công hiệu, liều lượng thích hợp
cho mỗi người là khác nhau, và nếu tiêm quá nhiều vào máu thì có thể dẫn
đến cái chết. Vì vậy lúc đầu, cần phải tiêm một liều thử nghiệm và phải
giám sát chặt chẽ”.
“Anh có đảm bảo sẽ trông nom được việc này không?” Miguel hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.