BẢN TIN CHIỀU - Trang 203

muốn nói Slavs. Rõ ràng là như vậy. Nhưng tôi sẽ không dùng đến nó”.
Không tranh cãi gì thêm nữa, không ai tỏ ra tán thành hay đồng ý, nhưng
sau đó, rõ ràng cũng không ai đưa câu chuyện này lên mặt báo.
Khi các phóng viên và kỹ thuật viên trở về chỗ ngồi, các nhân viên hãng
Alitalia lại tiếp tục làm việc. Khi chiếc khay đựng bữa ăn sáng của
Partridge được mang đến, trên đó có một thứ rất lạ, không dành cho những
người khác – một lọ hoa nhỏ bằng thuỷ tinh cắm duy nhất một bông hồng.
Partridge nhìn cô chiêu đãi viên trẻ đang mỉm cười trong bộ đồng phục
may hai màu xanh lá cây và đen, người đã mang chiếc khay tới. Trước đó,
anh đã để ý tới cô mấy lần và nghe các nhân viên khác gọi cô là Gemma.
Nhưng lúc này, anh bỗng cảm thấy nghẹn thở vì cô ở quá gần anh, và trong
giây lát lưỡi anh ríu lại.

Mãi cho đến sau này, đặc biệt là những lúc mà anh cảm thẩy cô đơn ghê
gớm, anh vẫn thường nhớ tới Gemma trong cái giây phút kỳ diệu đó – 23
tuổi, xinh đẹp, với mái tóc đen, dài lộng lẫy, đôi mắt nâu lấp lánh, vui tươi
trước cuộc đời như bông hoa giữa buối sớm mai thơm ngát, trong bầu
không khí trong lành của mùa xuân trên sườn đồi xanh tươi dưới ánh nắng
mặt trời rực rỡ.

Với vẻ bối rối bất thường, anh chỉ tay vào bông hồng. Sau này anh mới biết
rằng cô đã lấy nó trong phòng của Giáo hoàng. Lúc đó anh hỏi: “Tại sao
lại dành cho tôi?”.
Cô mỉm cười với anh, và với chất giọng nhẹ nhàng của người Italia, cô nói:
“Em mang nó đến vì anh là một người tốt bụng và ngọt ngào. Em thích
anh”.
Ngay cả anh cũng cảm thấy câu trả lời của anh có vẻ không đầy đủ và tầm
thường: “Tôi cũng thích cô”.

Nhưng dù nó tầm thường hay không đi chăng nữa, trong giây phút ngắn
ngủi đó, tình yêu mãnh liệt và lâu dài của anh với Gemma đã bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.