BẢN TIN CHIỀU - Trang 216

Salaverry mỉa mai hỏi: “Anh không đếm à?”.
Miguel nhún vai: “Anh không dám lừa tôi đâu”. Hắn cân nhắc rồi nói với
vẻ hết sức vô tình: “Anh muốn biết là khi nào tôi và những người khác rời
khỏi đây chớ gì?”.
“Đúng vậy”.
“Tối nay anh và cô ta ở đâu?”.
“Ở trong khu nhà của tôi. Chúng tôi quá lo lắng nên chẳng muốn đi đâu
hết”.
Miguel đã tới khu nhà này và hắn nhớ địa chỉ. Hắn bảo Salaverry: “Cứ ở
yên đó. Tôi không thể gọi điện vì những lý do mà anh đã biết. Vậy nên sẽ
có một người đưa tin tới chỗ anh tối nay cùng với mọi tin tức mà anh muốn
biết. Hắn ta sẽ sử dụng cái tên là Plato. Khi anh nghe thấy cái tên đó thì cứ
yên tâm để cho hắn vào nhà”.
Salaverry nóng nảy gật đầu. Hắn có vẻ đỡ căng thẳng.
Miguel nói thêm: “Tôi đang làm chuyện này để đền công anh đã mau
chóng thu xếp tiền cho tôi”. Hắn đụng nhẹ tay vào chiếc ví tiền.
“Cảm ơn anh. Anh hiểu rằng tôi không muốn làm một điều gì vô lý…”.
“Tôi hiểu. Nhưng tối nay phải ở nhà đấy”.
“Ồ! Thế nào tôi cũng ở nhà”.
* * *
Từ trụ sở Liên hợp quốc, Miguel đi ngang qua đại lộ số Một về phía khách
sạn Quảng trường Liên hợp quốc. Qua khỏi cửa chính, hắn đi thẳng tới
trạm điện thoại công cộng gần quầy báo chí. Hắn bấm một số điện thoại gọi
tới quận Queens. Khi nghe thấy giọng trả lời, hắn biết là hắn đã liên lạc
được với một căn nhà riêng kiên cố như một pháo đài ở khu tiểu Colombia
thuộc đồi Jackson. Miguel nói ngắn gọn, tránh không sử dụng tên, mà chỉ
cho phía bên kia biết số của trạm điện thoại công cộng nơi hắn đang gọi rồi
treo máy lên.
Hắn kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh máy điện thoại, đôi lúc, khi có những
người khác đến gần, hắn vờ như đang sử dụng máy. Sau bảy phút thì
chuông reo. Một giọng nói khẳng định rằng phía bên kia cũng đang sử dụng
một máy công cộng khác. Cuộc nói chuyện sẽ không bị theo dõi hay bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.