BẢN TIN CHIỀU - Trang 241

Godoy gật đầu: “Vâng, tôi biết”.
“Tôi có hai ông bà già”.
“Ồ, cả hai à?”.
Miguel kiên nhẫn nhắc lại câu chuyện, còn Godoy lắng nghe với vẻ chán
ngán pha lẫn hoài nghi. Cuối cùng câu hỏi duy nhất của ông ta là “Ông trả
bằng gì?”.
“Tiền mặt”.
Godoy thoáng vẻ thân thiện hơn. “Đi lối này”.
Lại một khu nhà hầm bày những cỗ áo quan mẫu, chỉ có là ở đây trải thảm
màu nâu đã cũ rách, và các mẫu hàng cũng ít hơn ở cửa hàng của Field.
Miguel mau chóng chọn hai cái vừa ý, môt cỗ thông thường, một cái nhỏ
hơn.
Godoy tuyên bố: “Cỡ thông thường, ba nghìn đô, cỡ trẻ con, hai mươi lăm
tờ một trăm”.
Dù chữ “trẻ con” được đề cập đến trái ngược với câu chuyện của hắn bịa ra
và gần với sự thật một cách nguy hiểm, Miguel vẫn lờ phắt. Kể cả khi biết
thừa là cái giá 5.500 đôla ít nhất cũng đắt gấp đôi giá thường, hắn cũng
không bàn cãi. Hắn mang theo tiền mặt và trả toàn tờ một trăm đola. Godoy
đòi thêm 454 đôla để trả thuế doanh thu cho thành phố New York. Miguel
cũng đưa cho dù hắn không tin là mấy ông thu thuế lại có thể nhìn thấy
khoản này.
Miguel đưa chiếc xe GMC mới mua quay lưng vào phía bục chuyển hàng
và hai chiếc áo quan được chuyến lên bằng bánh xe đẩy dưới sự giám sát
cẩn thận của Godoy. Rồi Miguel đưa gửi tại một căn nhà an toàn để sau đó
chuyển về Hackensack.
Giờ đây, gần một tháng sau, hắn lại trở lại cửa hàng của Alberto Godoy để
mua một chiếc áo quan nữa.

* * *

Miguel thấy khó chịu khi phải quay lại vì như vậy khá nguy hiểm. Hắn nhớ
lại việc Godoy bỗ bả đề cập đến chuyện chiếc quan tài thứ hai dành cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.