BẢN TIN CHIỀU - Trang 243

với lần trước giờ giá cả đã lên rồi. Một cái áo quan người lớn, hết bốn ngàn
đô”.
Không nói không rằng, Miguel mở chiếc ví Jose Antonnio Salaverry vừa
mới đưa cho hắn, và đếm những tờ môt trăm đô. Lúc hắn đưa bốn mươi tờ
cho Godoy, tay này nói: “Thêm hai trăm rưỡi tiền thuế của New York nữa”.
Gấp chiếc ví có băng dính lại, Miguel bảo Godoy: “Cả ông lẫn New York
cũng chẳng là cái đ… gì. Tôi có xe sẵn ngoài kia rồi. Để cái áo quan lên
bục chuyển đi”.
Lên bục chuyển hàng, Godoy khá ngạc nhiên khi thấy chiếc xe tang xuất
hiện. Ông ta nhớ rằng hai chiếc áo quan trước đã được chuyển đi bằng xe
vận tải. Vẫn phân vân về vị khách này rất đáng ngờ, ông ta nhớ số xe và ký
hiệu biển số của New York và khi trở lại văn phòng, ông ta ghi lại, tuy thực
sự không biết để làm gì. Ông ta nhét mẩu giấy vào ngăn kéo và quên bẵng
đi.

* * *

Mặc dù ông ta đoán chắc là mình đã dính vào một chuyện gì đó mà đừng
biết rõ về nó thì yên thân hơn, Godoy vẫn mỉm cười sung sướng khi cất bốn
nghìn đôla vào két văn phòng. Vẫn còn một ít tiền mà vị khách vừa rồi trả
hồi tháng trước, mà Godoy không những chẳng có ý định nộp thuế doanh
nghiệp cho thành phố New York về bất cứ khoản nào mà ông ta cũng chẳng
khai nó vào đâu hết. Làm trò xiếc buôn bán để cho ba chiếc quan tài biến
khỏi sổ sách của ông ta thì quá dễ. Ý nghĩ đó làm cho ông ta khoái đến nỗi
ông ta quyết định làm điều ông thường làm – tới một quán rượu gần đó để
uống một chầu.
Đông đảo bạn bè của Godoy đang ở trong quán reo hò chào đón ông ta.
Một thời gian sau, chuếnh choáng vì ba cốc whisky Jack Daniel, ông ta kể
cho cả bọn nghe là có một thằng cha căng chú kiết nào đó đã mua hai chiếc
quan tài và đem về nhà bố mẹ mình – theo lời thằng đó nói – để sẵn sàng
cho khi ông bà già ngỏm củ tỏi, rồi lại trở lại mua cái thứ ba, tất cả cứ như
thể mua bàn ghế, xoong chảo vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.