BẢN TIN CHIỀU - Trang 301

những hành động lấy từ nhiều cảnh khác nhau. Ví dụ, một ứng cử viên
chính trị có thể bị đưa lên màn hình lúc đang cười trước cảnh tượng những
kẻ không nhà, trong khi trên thực tế là ông ta đã khóc. Cảnh cười vốn xảy
ra trước đó và vì một lẽ khác. Sử dụng kỹ năng gọi là “lồng tiếng”, tiếng
nói có thể bi ghép từ cảnh sang cảnh khác, mà chỉ có biên tập viên và chủ
nhiệm biết được sự thay đổi này. Khi những việc như vậy sắp sửa được tiến
hành, bất cứ phóng viên nào vô tình có mặt trong phòng biên tập sẽ được
mời ra ngay. Tốt hơn là không nên để các phóng viên biết.

Về mặt chính thức thì những việc như vậy rất bị chê trách, cho dù hãng nào
cũng làm.

Có một lần Iris đã hỏi Bob Watson là đã bao giờ ông để các định kiến chính
trị ảnh hưởng tới công việc biên tập không. Ông đáp: “Có chứ, trong các
lần bầu cử, nếu tôi không quên chuyện đó đi. Vì làm cho ai đó đẹp lên, xấu
đi hoặc trông kỳ cục chẳng có gì là khó, với điều kiện là người chủ nhiệm
đồng tình với tôi”.

“Đừng bao giờ yêu cầu tôi làm chuyện đó”, Iris nói, “không thì anh sẽ gặp
rắc rối đấy”.
Watson giơ tay lên ngang trán vẻ phục tùng pha lẫn giễu cợt.
Giờ đây, vẫn tiếp tục làm tin về White Plains, Iris gợi ý: “Hãy thử cái đoạn
có hiệu quả cực kỳ ấy”.
“Đoạn này tốt hơn. Ôi, tiên sư cái thằng khốn kiếp này!”. Cái đầu của một
tay nhiếp ảnh chen vào làm hỏng cả đoạn băng hình, làm người ta nhớ lại
cuộc chiến tranh vĩnh cửu giữa các phóng viên nhiếp ảnh và các nhà quay
phim.

Ở một đoạn, hình trong băng chính không hợp với đường âm thanh, Watson
nói: “Chúng ta cần Harry đổi một số lời”.
“Anh ấy sẽ làm sau. Chúng ta cứ làm xong phần của chúng ta trước đã”.
Watson rất cáu vì cái giới hạn ba giây mỗi cảnh. “Ở Anh mỗi tin người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.