BẢN TIN CHIỀU - Trang 362

Vừa lúc Underhill xuống tới nơi và nghe được câu cuối cùng. Anh ta hỏi,
giọng gay gắt: “Tù nhân nào được chở bằng thuyền đi chín chục cây số?”.

Miguel không muốn Underhill biết tên nơi cuối cùng chúng sẽ tới là Nueva
Esperanza. Dầu sao hắn cũng thấy tay phi công này quá nguy hiểm, nhất là
khi nhớ lại cái câu “Mẹ kiếp anh đến chậm đấy” mà anh ta chào hắn ở
Teterboro, và trong suốt cuộc hành trình anh ta chẳng thèm che giấu sự thù
địch với hắn. Nhưng bây giờ ở trên mắt đất, là nơi tay phi công chẳng còn
là cái quái gì nữa, nên Miguel đáp với vẻ khinh khỉnh: “Đó không phải việc
của anh”.

Underhill trả miếng ngay: “Bất cứ điều gì xảy ra trên máy bay này đều là
việc của tôi. Anh ta liếc nhìn mấy cái quan tài. Thoạt đầu anh ta tự nhủ
càng biết ít về mấy tay này càng tốt. Bây giờ, do bản năng hơn là do lý trí,
anh ta quyết định để tự bảo vệ mình thì nên biết nhiều hơn. “Trong quan tài
đựng cái gì?”.

Không thèm trả lời viên phi công, Miguel quay sang bảo Gustavo: “Digale
a los hombres que descargues los âtudes cuidasomente sin moverlos
demasrodo, y que los lleven andentro de la choza”3.
“Không được”, Underhill quát. Anh ta đứng chặn ngay cửa máy bay.
“Chừng nào chưa trả lời câu hỏi của tôi, các anh sẽ không được mang
những chiếc quan tài này xuống đâu”. Mồ hôi vã ra trên chiếc đầu hói và
trên mặt anh ta vì trời nóng.

Miguel nhìn Gustavo và gật đầu ra hiệu. Toán người lập tức cử động, tiếng
kim khí va nhau và Underhill nhìn sáu họng súng chĩa vào mình, chốt an
toàn đã mở, các ngón tay đặt ngay nơi cò súng.
Sợ quá, viên phi công hét to: “Hãy vì Chúa! Thôi được”. Anh ta lướt ánh
mắt từ mấy khẩu súng, nhìn Miguel. “Được, tuỳ các anh. Hãy cho chúng tôi
lấy xăng và rời khỏi đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.