BẢN TIN CHIỀU - Trang 370

sáu, nhưng vẫn chưa thấy ông ta gọi lại. Linh tính cho anh biết rằng bất cứ
ai, kiểu như Rodriguez hoạt động tại Mỹ, đều cần có liên hệ với một tổ
chức tội ác nào đó.

Khi Partridge chuẩn bị ra về, Sloane đặt tay lên vai anh và nói: “Bạn Harry
thân mến”, anh nói giọng cảm động: “Tôi đã tin là cơ hội duy nhất để cứu
thoát Jessica, Nicky và cha tôi chính là anh”. Anh ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“Tôi nghĩ cũng có lúc tôi với anh không được thân thiết lắm, ngay cả chỉ là
đồng minh cũng không. Trong chuyện đó có lỗi của tôi, và tôi xin lỗi anh.
Nhưng gác chuyện đó ra, tôi chỉ muốn anh hiểu rằng hầu hết những gì tôi
có và thương yêu trên thế giới này đang tuỳ thuộc vào anh”.

Partridge cố tỉm từ để đáp lại, nhưng không được. Vì thế anh gật gật đầu,
cũng vỗ vai Sloane và chào: “Chúc anh ngủ ngon”.


* * *

“Bây giờ đi đâu, thưa ông Partridge?” Người tài xế của hãng CBA hỏi.
Đã gần nửa đêm, nên Partridge trả lời một cách mệt mỏi: “Anh cho tôi về
khách sạn Intercontinental”

Ngả người trên ghế, nhớ lại những lời Sloane nói lúc chia tay, Partridge
nghĩ: “Ừ đúng thật, mình không biết cái đau của nỗi mất mát, hoặc có khả
năng mất người mà mình yêu”. Trước đây, lâu lắm rồi, anh đã mất Jessica,
nhưng cái đó làm sao sánh được với tình cảnh truyệt vọng của Crawf bây
giờ. Rồi sau đó anh đã mất Gemma…

Anh ngừng không nghĩ tiếp. Không được! Anh không được nghĩ tới
Gemma tối nay. Gần đây anh thường nhớ tới nàng rất nhiều… khi người
mệt mỏi là anh lại nhớ, và cũng nỗi nhớ, bao giờ cũng là nỗi đau.
Và anh buộc mình phải nghĩ tới Crawf, người ngoài nỗi đau Jessica, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.