BẢN TIN CHIỀU - Trang 379

nàng hé mắt nhìn quanh. Lạy chúa, Nicky ở ngay kế bên. Nó đang chớp
mắt liên tục và ngáp. Còn Angus đâu? Kia rồi! Ông ở cạnh Nicky, mắt
nhắm nghiền, nhưng nàng có thể thấy ông còn thở.

Vậy thì tại sao chúng lại bắt cóc ba người ? Nàng tự bảo chưa trả lời câu
hỏi đó vội. Cần phải biết ngay bây giờ họ đang ở đâu? Liếc nhanh xung
quanh, nàng thấy một căn phòng nhỏ hơi tối, không có cửa sổ, được chiếu
sáng bằng một chiếc đèn dầu. Tại sao không có điện nhỉ? Nàng cảm thấy
họ đang ngồi trên sàn đất, cảm thấy có con gì bò khắp người nhưng nàng cố
không nghĩ đến chúng. Cái nóng đến nhớp nháp kinh người làm nàng
không hiểu tại sao, vì tháng chín năm nay lạnh khác thường và nàng chưa
nghe dự báo thời tiết sẽ thay đổi.

Đây là nơi khác, chứ không phải chỗ Nicky và Angus bị trói khi trước. Vậy
bằng cách nào họ lại ở đây? Nàng bị đánh thuốc mê chăng? Ý nghĩ đó làm
nàng nhớ lại miếng gạc chúng bịt mũi nàng khi nàng bị lôi vào chiếc xe ở
bãi đậu xe Grand Union. Sau đó, nàng chẳng nhớ gì nữa khi ở trong xe. Rõ
ràng nàng bị đánh thuốc mê và có lẽ cả hai ông cháu cũng vậy. Nàng mê
man bao lâu? Có lẽ khoảng nửa giờ, nàng ước tính, nhiều lắm là một giờ.
Việc bắt cóc này vừa mới đây thôi, cho nên không thể là hơn một tiếng
được.

Như vậy, rất có thể là họ vẫn còn cách Larchmont không xa, có lẽ đang ở
một nơi nào đó thuộc bang New York, New Jersey hoặc Connecticut.
Jessica nghĩ tới Massachusettes và Pennsylvania, nhưng gạt đi ngay. Hai
nơi đó có vẽ quá xa. Đột nhiên nàng nghe tiếng người nói:
“Con chó cái ấy giả vờ chết ngất”, Miguel bảo.
“Tôi biết chứ”, Baudelio trả lời “Nó đã tỉnh hoàn toàn và nó nghĩ mình
khôn ngoan. Nó nghe hết mọi chuyện giữa tôi và ông”.
Miguel dùng chân phải đạp giày đã vào sườn Jessica: “Đứng dậy, đồ chó.
Còn phải đi nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.