BẢN TIN CHIỀU - Trang 429

kín đáo quay ngôi nhà của Godoy.

Mồm ngậm thuốc là, ông chủ nhà đòn xét đoán mấy vị khách với vẻ ngờ
vực. Còn khách cũng nhận thấy vẻ tồi tàn của văn phòng, những thớ thịt
chảy xệ chứng tỏ ông chủ là tay bợm rượu, những vết đồ ăn dây trên chiếc
áo khoác màu đen và quần ghi kẻ sọc của ông ta. Xem ra cái cửa hàng này
chẳng ra gì, và có lẽ cũng không được quản lý một cách cẩn thận, chu đáo.

“Ông Godoy, như đã nói với bà thư ký ngoài kia, chúng tôi là người của
hãng CBA”, Partridge nói.
Godoy tỏ vẻ chăm chú: “Ông có phải là người tôi thấy trên tivi không?
Trong chương trình phát đi từ nhà Trắng ấy?”.
“Đó là John Cochran; mọi người thỉnh thoảng vẫn nhầm tôi với anh ta. Anh
ta làm cho hãng NBC, còn tôi là Harry Partridge”.
Godoy đập tay đánh đét một cái vào đầu gối. “À, anh là người đưa tin về
mấy người bị bắt cóc, đúng không?”.
“Đúng thế; một phần vì việc đó mà chúng tôi tới đây. Chúng tôi ngồi được
chứ?”.
Godoy ra hiệu mời ngồi. Partridge và mấy người kia ngồi đối diện ông ta.
Partridge giơ tờ Semana ra hỏi: “Tôi xin phép hỏi ông đã đọc số báo này
chưa?”.
Godoy sa sầm mặt. “Cái thằng chó đẻ lẻo mồm khốn kiếp! Hắn không có
quyền đưa lên báo những điều hắn nghe lỏm, chứ đâu phải kể với hắn”.
“Tức là ông có xem và biết họ viết gì trong đó à?”.
“Tất nhiên tôi có biết. Thế thì sao?”.
“Chúng tôi muốn ông trả lời cho một số câu hỏi, ông Godoy ạ. Trước tiên,
người mua áo quan ấy tên là gì? Mặt mũi ra sao? Ông có thể tả cho húng tôi
được chứ?”.
Ông chủ nhà đòn lắc đầu. “Đó là việc riêng của tôi”. “Việc này rất quan
trọng, ông ạ”, Partridge cố làm vẻ thân thiện, nói nhỏ. “Rất có thể nó liên
quan tới chuyện ông vừa nhắc đến, tức là vụ bắt có gia đình Sloane”. “Liên
quan thế quái nào được”. Rồi Godoy bướng bỉnh nói thêm. “Dẫu sao cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.