BẢN TIN CHIỀU - Trang 630

hiện chậm lại một chút. Cũng vì thế; anh vặn ngọn đèn dầu cho đến khi nó
chỉ còn là một chấm sáng nhỏ; buồng giam lập tức tối om.

Nicky buông Jessica và đến bên Partridge. Bằng giọng đều đều, nó nói với
vẻ nghiêm trang: “Chú giết Vicente cũng không sao đâu, chú Partridge ạ.
Thỉnh thoảng hắn cũng giúp đỡ mẹ con cháu, nhưng hắn vẫn là một tên
trong bọn chúng. Chúng đã giết ông cháu, chặt đứt hai ngón tay cháu, vì
vậy cháu không còn chơi piano được nữa”. Vừa nói, nó vừa giơ bàn tay còn
đang băng.

“Gọi chú là Harry”, Partridge bảo. “Có, chú có biết chuyện chúng giết ông
và chặt ngón tay cháu. Và chú hết sức đau lòng”.

Cậu bé nói, đặc giọng người lớn: “Chú có biết Hội chứng Stockholm
không, chú Harry? Mẹ cháu biết đấy. Nếu chú thích, mẹ cháu sẽ kể chú
nghe”.

Partridge không trả lời, trố mắt nhìn Nicky. Trước đây, anh đã từng gặp
những người trong cơn choáng váng vì phải trải qua những nguy hiểm và
tai ương quá sức chịu đựng của họ; giọng nói và cách chọn từ của cậu bé
trong mấy phút vừa rồi biểu hiện triệu chứng bị choáng. Nó cần phải được
giúp đỡ sớm. Còn lúc này, anh chỉ có thể vươn người, dang tay ôm ngang
vai cậu bé. Anh cảm thấy cậu bé đáp lại cử chỉ đó bằng cách nép sát vào
anh.

Partridge thấy Jessica đang nhìn, nét mặt đầy vẻ lo lắng như anh. Nàng
cũng ước giá thằng gác là đứa khác, chứ không phải Vicente. Nếu đó là
Ramon, nàng đã chẳng hề bận tâm. Thế nhưng nàng cũng ngạc nhiên trước
cử chỉ và lời nói của Nicky.
Partridge lắc đầu, cố làm Jessica an lòng, đồng thời ra lệnh: “Chúng ta đi
thôi”.
Anh cầm khẩu Kalashnikov, đây là loại vũ khí tấn công tốt nhất và có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.