BẢN TIN CHIỀU - Trang 646

đến, nhưng không biết là gì. Anh hỏi: “Tiếng gì thế nhỉ?”.
“Một thuyền khác đang chạy”, Fernandez trả lời: “Cũng còn cách khá xa,
nhưng chạy rất nhanh”.
Không trù trừ, mọi người đi vào rừng.

* * *
Lối mòn này không đến nỗi khó đi như con đường rừng từ điểm đậu máy
bay trên đường ô tô tới Nueva Esperanza mà Partridge và các thành viên
của nhóm đã đi trước đó ba ngày. Rõ ràng lối này có nhiều người qua lại
hơn, vì cỏ chỉ hơi rậm một chút và không có chỗ nào mất dấu như đường
kia.

Thế nhưng qua được cũng không phải dễ. Mặt đất gồ ghề rễ trồi lên, và ở
những chỗ mềm mềm có thể bị thụt xuống bùn hoặc vũng nước, rất khó
nhấc chân.

“Nhìn cẩn thận rồi hãy bước”, Fernandez nhắc mọi người. Anh ta đang đi
phía trước, chân bước phăng phăng.
Partridge hoạ theo, cố làm bộ vui vẻ, phấn chấn: “Chúng tôi không muốn
phải cõng ai đâu nhé. Tôi đang toát hết cả mồ hôi!”.
Ai cũng đều thế cả. Cũng như lần họ tới đây, trong rừng nóng ngột ngạt
như nồi hầm và càng về trưa càng nóng hơn. Các loài sâu bọ cũng hoạt
động mạnh hơn.

Đầu óc Partridge luôn bận rộn với câu hỏi: Jessica và Nicky sẽ chịu đựng
chuyến đi vất vả này được bao lâu? Suy nghĩ một lát, anh cho rằng Jessica
có thể trụ được; nàng có quyết tâm và rõ ràng là dẻo dai. Song Nicky có vẻ
mệt lắm rồi.
Lúc đầu Nicky đi gần cuối, rõ ràng muốn ở gần Partridge như lúc trước.
Song anh cương quyết bảo nó và Jessica phải đi gần đầu hàng, ngay sau
Fernandez. “Để sau, Nicky ạ”, anh bảo. “Còn bây giờ chú muốn cháu đi
gần mẹ”. Nicky nghe lời, với vẻ miễn cưỡng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.