BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 101

lớp ánh sáng vàng rực rỡ. Hạ Thất Lăng ngồi vắt vẻo trên ban công, vạt áo
sơ mi để lộ ra ngoài, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa xa.

“Ừm, không ngoài dự đoán của tôi!”, cuối cùng thì Hạ Thất Lăng cũng

chịu lên tiếng, anh ta ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi, nụ cười trong veo và
tĩnh lặng, không còn khiến cho người khác cảm thấy bất an như trước.

“Yên tâm đi, mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay tôi cả rồi! Cô ta

sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại,
nhìn vào khoảng không dưới chân mình, chậm rãi nói.

Hơ… con ngươi của tôi mở to kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng trở

lại bình thường.

Hạ Thất Lăng chính là Hạ Thất Lăng, từ nhỏ đã là người khó hiểu.

Liệu ai có thể làm gợn lên những làn sóng trong đôi mắt anh ta? Tôi nghĩ
anh ta thật lòng thích Liêu Vi Nhi, cũng thật lòng mong muốn giành cô ấy
cho bản thân mình. Có thể anh ta đã lãng phí những cái ôm của mình suốt
mười mấy năm nay, chỉ có nụ cười xinh đẹp của cô ấy mới có thể làm ấm
lại lồng ngực anh. Những ngọn cỏ dại đu đưa bên cạnh anh ta, cho dù có
cháy bùng cả sinh mệnh của mình cũng không thể xóa bỏ sự giá lạnh như
băng đá của anh ta. Bởi ví chúng quá rẻ mạt, rẻ mạt đến mức ngay cả một
ánh mắt lạnh nhạt anh ta cũng không muốn ban cho.

***

Tôi nghĩ có lẽ Hạ Thất Lăng đã quyết tâm theo đuổi người con gái ấy.

Quả nhiên ngày hôm sau, anh ta trực tiếp gọi tôi đến trường, bảo tôi

tặng hoa cho Liêu Vi Nhi.

“Liệu có thể đừng bắt tôi đi được không, lần trước cô ấy nói…”, tôi

cúi gằm xuống đất, mắt nhìn trân trân vào sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.