BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 103

“Được, tôi sẽ giúp anh tặng hoa cho người con gái mà anh thích!”, tôi

mỉm cười nói với Hạ Thất Lăng, biến mình trở lại thành một An Thanh
Đằng không có con ngươi như thường ngày.

Tôi lập tức quay người bước đi, trên tay ôm theo một bó hoa hồng to,

hương hoa thơm nức xộc vào mũi khiến cho tôi cảm nhận được hương vị
của tình yêu đang ngập tràn lối đi.

Nhưng tôi lại muốn khóc.

“An Thanh Đằng…”, khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng học thì anh

ta lôi tôi lại, sau đó thổi nhè nhẹ lên mái tóc của tôi, “Đời này kiếp này, cô
được sinh ra để làm con búp bê cuộn tròn trong lòng bàn tay tôi. Phải
ngoan ngoãn mà học cách căm ghét tôi, hiểu không?”, anh ta thò tay ra, xoa
xoa mái tóc tôi. Khuôn mặt anh ta phảng phất chút gì đó thuần khiết mà
xưa nay tôi chưa từng thấy.

Lúc tôi kịp định thần lại thì anh ta đã ngồi trên chiếc ghế dài, mặt mày

không chút biểu cảm.

Tất cả chỉ là ảo giác,… chỉ là ảo giác.

Ôm bó hoa hồng, tôi từ từ đi ra khỏi phòng học, bầu trời lúc trước còn

u ám giờ đã xuất hiện những tia sáng ấm áp…

Phải rồi, sẽ có một ngày ánh mặt trời xua tan đi đêm đen tăm tối, vị

thần sinh mệnh rồi sẽ chặt gãy cây quyền trượng trong tay ác quỷ.

Sẽ có một ngày, tôi sẽ trốn chạy…

***

Cơn gió nhẹ mơn man thổi qua,tôi bước những bước dài đến lớp học

của Liêu Vi Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.