BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 102

Lần nào cũng là tôi, mới sáng sớm đã bắt tôi đến cái chỗ xa lơ sa lắc

này! Tại sao lại bắt tôi theo đuổi người con gái mà anh ta thích? Hơn nữa
lại vào lúc tôi đang vất vả mang trong mình một sinh mệnh nhỏ bé khác…

“An Thanh Đằng, cô lại muốn không nghe lời phải không?”, Hạ Thất

Lăng ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng như băng đá.

Tôi cúi đầu, đứng im không lên tiếng. Lần đầu tiên tôi thể hiện ra một

sự ương ngạnh mà người giúp việc không nên có.

“An Thanh Đằng!”, sự im lặng của tôi, sự ương ngạnh của tôi cuối

cùng cũng khiến cho anh ta nổi điên.

Nhưng Hạ Thất Lăng không tiếp tục tức giận nữa mà quay lại nhìn tôi,

để lộ ra nụ cười tà ác: “ An Thanh Đằng, đừng có không biết điều như vậy!
Tôi bảo cô giúp tôi theo đuổi hoa khôi của trường Yên Đằng chính là vinh
hạnh lớn của cô đấy! “

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta đầy chán nản.

“Hừ, tôi cảnh cáo cô, đừng có thử độ nhẫn nại của tôi! Tôi nghĩ, cô

không muốn…”, Hạ Thất Lăng nhẹ nhàng thổi những lọn tóc ở mang tai
tôi, “ Cô không muốn để tôi công bố cái chuyện chẳng hay ho gì năm cô
bảy tuổi kia cho mọi người cùng biết đâu nhỉ? Ha ha…”

Hơi ấm vương vấn quanh mang tai tôi còn chưa tan hết thì nụ cười ma

quỷ của Hạ Thất Lăng đã lại lởn vởn hiện ra trước mặt tôi. Nhìn vào đôi
mắt anh ta, tôi thấy mình như càng rơi vào vực sâu thăm thẳm. Những ngón
tay đặt sau lưng từ từ khép chặt lại, những chiếc móng tay đâm sâu vào da
thịt trong lòng bàn tay. An Thanh Đằng, mày là một An Thanh Đằng không
biết khóc, không biết gào thét. Mày là một An Thanh Đằng ngoan ngoãn và
nghe lời…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.