BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 106

“Tôi đã từng cảnh cáo cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Vậy

mà cô coi đó như gió thổi qua tai”, dứt lời, bàn tay trắng muốt ấy giữ chặt
lấy cằm tôi, những chiếc móng tay dài và sắc nhọn ấy đang tùy ý cào xé tôi.

“Buông tôi ra, xin cô hãy thả tôi ra, hu… hu”, nước mắt tuôn rơi, tôi

vừa khóc vừa la hét, cầu xin cô ta… Thế nhưng những móng vuốt sắc nhọn
ấy vẫn đang cắm sâu vào da thịt tôi.

“Á…”

Cuối cùng vẫn gặp phải cô ấy, vẫn bị cô ấy sỉ nhục. Nhưng như vậy lại

khiến cho trái tim tôi cảm thấy yên ổn, dường như có cảm giác bản thân
vừa được giải thoát… hóa ra những móng vuốt ấy cũng chẳng có gì là đáng
sợ. Nhiều nhất là hai tháng, hai tháng chờ đợi để chon ông lão thời gian làm
lành những vết thương trên người tôi.

Hóa ra, sau khi linh hồn bị xiềng xích được giải thoát khỏi gông cùm,

thế giới lại hiện ra tươi đẹp đến vậy, những con đường dưới chân lại bằng
phẳng đến thế.

“Cô cười cái gì thế? Cười vui thế hả?”, rõ ràng là Liêu Vi Nhi đã bị nụ

cười ngọt ngào của tôi làm cho ngạc nhiên, “Cô hại tôi một lần còn chưa đủ
sao? Hừ, món nợ lúc đó còn chưa tính sổ hết, giờ cô lại xuất hiện lần nữa
trước mặt tôi, chắc là chán sống rồi! Lần này cô định báo thù tôi sao?”,
những ngón tay của Liêu Vi Nhi càng siết mạnh hơn.

“Không, không phải… tôi xuất hiện trước mặt cô đều là bởi vì thiếu

gia sai khiến, chỉ bởi vì vậy mà thôi”.

Trong đôi mắt của Liêu Vi Nhi bỗng lóe lên một chút kinh ngạc.

“Cô xem đi, đây là bó hoa hồng mà thiếu gia tôi gửi tặng cô!”, tôi đưa

bó hoa ôm trong lòng ra trước mặt Liêu Vi Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.