BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 11

một người giúp việc thấp hèn của nhà họ Hạ, nhỏ bé và thấp hèn đến mức
không thể nhỏ bé và thấp hèn hơn được nữa. Nhưng hiện giờ tôi đang nhận
được sự chiếu cố của thượng đế. Xét cho cùng công lao đề thuộc về Bối
Nhi.

“An Thanh Đằng, mười bảy năm nay, cô luôn gặp sự khinh bỉ của thời

gian, thế nhưng cô vẫn lớn lên điên cuồng như vậy khiến cho tôi cảm thấy
rất hài lòng!”, bước ra khỏi cửa nhà họ Hạ, Hạ Thất lăng đột nhiên quay
đầu lại, nhếc khóe môi lên, để lộ ra nụ cười chất chứa sự gian ác, ba chiếc
khuyên tai bằng đá lấp lánh trên tai trái của anh ta khiến cho anh ta nói như
vậy là có ý gì.

Mái tóc màu bạc óng ánh làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần, mọi thứ

trước mắt tôi dường như đều đang tỏa sáng.

Vẻ đẹp của anh ta, mãi mãi đều như vậy, hoàn toàn rất tự nhiên.

Thế nhưng, sinh vật hoàn mỹ trước mắt ấy chính là một vì tinh tú trên

bầu trời, xa xôi vô cùng, chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm tay vào.

Không sai, tôi chính là cây dây leo kiên cường, không chịu khuất

phục, chỉ cần cho tôi một cành cây trơ trụi để tôi bám vào và miệt mài sinh
trưởng là thứ dây leo xanh mướt ấy sẽ không ngưng sinh sôi trên mặt đất.
Không bao giờ chịu khuất phục trước mùa đông giá rét.

Chẳng mấy chốc đã đến trường rồi.

Đặt cặp sách vào trong lớp học, tôi liền chạy lên cửa thoát hiểm ở tầng

thượng. Bởi vì nơi đó có Y Tùng Lạc đang ngồi, tôi phải đến chào hỏi anh
ta.

Có như vậy anh ta mới không bắt nạt tôi nữa. Xét cho cùng thì anh ta

và Hạ Thất Lăng đều là những công tử, mỗi người xưng bá một phương, tôi
không thể đắc tội với bất kỳ người nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.