BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 110

thì tôi vẫn sẽ chạy đến gây chuyện, nếu như Hạ Thất Lăng yêu cầu”.

Từ trước đến nay luôn là vậy, tôi vẫn luôn bám theo anh ta, không biết

mệt mỏi.

Thế nhưng sự thực sau đó đã chứng minh, anh ta không cần, không

cần đến một kẻ thay thế anh ta gây chuyện.

Bởi vì kể từ hôm đó, anh ta muốn thân chinh “xuất kích”.

Hạ Thất Lăng vĩnh viễn là một kẻ khiến cho người khác khó nắm bắt,

vì vậy tôi không bao giờ đoán biết được anh tan sẽ làm gì trong những hoàn
cảnh nào.

Những ngày sau đó, mỗi buổi chiều tan học, anh ta vẫn gọi tôi đến

trường Yên Đằng như thường lệ, chỉ có điều anh ta không bảo tôi đi tìm
Liêu Vi Nhi nữa. Tôi ngày ngày đi theo sau anh ta, cùng lên ban công của
trường để hóng gió. Anh ta tuyên bố sẽ tự mình xuất kích nhưng lại chẳng
có chút động tĩnh nào. Nhưng tôi biết, sở dĩ anh ta có thể ngồi ung dung
ngoài lan can ban công là bởi vì, ở đây anh ta có thể quan sát động tĩnh của
tất cả các lớp học.

Sáng ngày thứ tư, Hạ Thất Lăng bỗng nhiên không lên ban công hóng

gió nữa. Khoảng năm giờ, anh ta ném cặp sách cho tôi, tay đút túi quần đi
ra khỏi lớp học và lượn lòng vòng trên con đường rợp bóng cây.

Cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá cây rì rào lay động, hương hoa

phảng phất đưa lại…

“Liêu… Vi… Nhi!”, anh ta gào to khi thấy Liêu Vi Nhi ở cuối con

đường rợp bóng cây, Hạ Thất Lăng đột nhiên dừng bước, khẽ nhếch môi,
nhẹ nhàng vuốt những cái rễ của cây đa rủ xuống. Hóa ra Liêu Vi Nhi đang
ôm chồng sách đi từ ngã rẽ phía bên phải Hạ Thất Lăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.