BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 114

“Hả?”, đôi mắt thẫn thờ của tôi lại một lần nữa mở to ngơ ngác.

Nhưng Hạ Thất Lăng không trả lời tôi, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “An

Thanh Đằng, về nhà thôi!”

“Vâng…”, tôi chỉ có thể như vậy, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo cái

bóng của anh ta.

Bởi vì đó là thiên chức của tôi.

Nếu như trên chặng đường tình yêu, nhìn thấy cô ấy gặp nguy hiểm,

anh sẽ bất chấp tính mạng để bảo vệ cho cô ấy.

Bởi vì, anh thích cô ấy.

***

Hạ Thất Lăng chính là người như vậy. Hôm đó sau khi tan học, trên

đường về nhà, khi chuẩn bị đến bến xe buýt gần trường anh ta, Hạ Thất
Lăng đột nhiên gặp Liêu Vi Nhi.

Bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa, đôi mắt cô ấy như được phủ bởi một

lớp băng lạnh lẽo.

Không một chút bối rối, Liêu Vi Nhi ngẩng cao đầu, đi ngang qua Hạ

Thất Lăng. Nhưng Hạ Thất Lăng đã nhanh tay kéo tay Liêu Vi Nhi lại.

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống bến xe buýt. Hạ Thất Lăng nắm

lấy cánh tay của Liêu Vi Nhi, kéo cô ấy lại và thì thầm: “Kể từ nay anh sẽ
bảo vệ cho em!”

“Hừ, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội ấy đâu!”, Liêu Vi Nhi ngẩng

cao đầu kiêu ngạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.