BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 145

“Hừ, đừng có dùng biểu cảm ai oán này nhìn tôi!”, anh ta nghiêng

nghiêng đầu nhìn cô ta, vẫn cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Tôi
chẳng có đam mê gì khác ngoài việc bắt chước tác phong đối nhân xử thế
của người khác, Chỉ có điều, trước đây cô giẫm lên mu bàn tay của người
khác, còn tôi bây giờ, đang giẫm lên sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của cô!”

Lúc này, nước mắt đã nhạt nhòa trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi. Đột

nhiên đôi mắt nhạt nhòa lệ ấy mở to ra như vừa nhớ ra chuyện gì đó.

Trước sự châm chọc của Hạ Thất Lăng, tôi bất giác rụt tay lại sau

lưng, nhẹ nhàng mân mê lên vết sẹo hình con rắn trên mu bàn tay. Vết sẹo
ấy, vẫn còn khiến cho tôi phải đau thấu tim gan như vậy…

Dòng suy nghĩ… lại trở dần tìm về quá khứ.

***

Mùa thu năm ngoái, Hạ Thất Lăng bị phong hàn, ho rất dữ dội, vì vậy

mỗi buổi trưa tôi đều phải qua lại giữa hai trường, trường tôi và trường của
Hạ Thất Lăng, để mang canh đã hâm nóng đến cho anh ta. Vốn dĩ anh ta có
thể tự mang đến trường từ sáng, nhưng dù sao anh ta cũng là một công tử
giàu sang, ai lại chịu động tay làm mấy việc này. Thế là tôi nghiễm nhiên
trở thành con lừa chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy qua chạy lại giữa hai
trường.

Bất đắc dĩ, mỗi ngày tôi đều phải hâm nóng canh cho anh ta rồi vội

vội vàng vàng lao đến trường Yên Đằng, bởi vì tôi còn phải về trường để
vào lớp.

Hôm đó, trường Yên Đằng đặc biệt náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy giăng

đèn kết hoa. Nhìn tấm băng rôn quảng cáo màu đỏ to đùng giữa đại sảnh tôi
mới biết hóa ra đài truyền hình nổi tiếng trên toàn quốc sẽ về trường Yên
Đằng tổ chức hoạt động tuyển chọn thần tượng. Có thể nói đây chính là
một cơ hội duy nhất cho mỗi học sinh trường này. Nếu được lựa chọn, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.