BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 148

“Đều tại mày, Vi Nhi phải tốn bao nhiêu công sức mới lọt vào top ba!

Giờ chỉ vì mày mà trở thành công toi cả rồi!”, đứa con gái có cái nơ hình
con bướm đứng bên cạnh không biết làm sao để an ủi công chúa của mình
liền quay sang chì chiết tôi.

Đôi mắt ấy ánh lên những tia nhìn hằn học khiến cho trái tim tôi run

rẩy. Tôi chỉ biết lê người về phía sau, nước mắt tuôn dài trên má: “Xin lỗi,
tôi không cố ý mà… Xin các người… hãy bỏ qua cho tôi. Tôi phải đi đưa
canh cho thiếu gia… Anh ấy ho rất nặng! Hu… hu…”

Đôi mắt như mờ đi, tôi bò ra xung quanh bằng hai đầu gối, dò dẫm tìm

chiếc cặp lồng đựng canh. Đúng vào lúc tay tôi chạm được vào chiếc cặp
lồng đựng canh đã lạnh ngắt ấy, một vật nặng gì đó rất nhọn nghiến vào mu
bàn tay tôi…

“Á…”, ở một góc khuất nào đó nơi nhà vệ sinh, cùng với tiếng kêu

đau đớn của một cô thiếu nữ là tiếng đế giày cao gót giẫm nát xương…

Ngay từ nhỏ tôi đã biết, con cháu nhà quý tộc thường vô cùng ngang

ngược, ngạo mạn. Nhưng tôi không ngờ rằng khi họ trở nên tàn nhẫn, thần
thái của họ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dường như dưới
gót giày kia chỉ là một con côn trùng đang giãy giụa trước sự sống và cái
chết.

Không biết bao lâu sau,những bóng đen hung ác ấy mới tản đi hết

trước đôi mắt đã mờ đi bởi nước mắt của tôi. Sau đó, từ phòng ngoài cánh
cửa phòng vệ sinh, một cái bóng quen thuộc lướt qua.

Khi cái bóng ấy bước gần tới nơi, chiếc cặp lồng đựng canh nằm trên

mặt đất đã đổ hết, quần áo tôi đã rách tơi tả, đôi mắt tôi trống rỗng, vô
hồn…

Nhưng, anh ta không phát hiện ra những giọt nước mắt của tôi, những

giọt nước mắt có thể nhấn chìm cả trường Yên Đằng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.