BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 167

“Anh… lần sau có thể đừng dẫn Bối Nhi ra ngoài săn người có được

không? Nó vẫn còn nhỏ…”, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi đành phải mở
miệng.

“Hừ!”, Hạ Thất Lăng cười nhạt, đi đến trước mặt tôi, ánh mắt vừa như

trêu ghẹo, vừa như thách thức: “Thế cho cô đi quyến rũ đàn ông vậy nhé!”

Con ngươi tôi phút chốc mở to ra rồi lập tức chìm vào sự nghi hoặc.

Đột nhiên, anh ta nhìn tôi, từ từ tiến lại gần, nhanh chóng dồn tôi vào

góc tường. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì tay trái anh ta đã chống vào
tường, vây chặt lấy cả người tôi ở bên trong.

“Đôi môi này, đã lâu lắm rồi tôi không chạm vào!”, những ngón tay

của anh ta xòe ra, nhẹ nhàng lướt trên đôi môi tôi, lạnh lùng nhưng dịu
dàng, “có lẽ… nó càng có tính đàn hồi hơn trước đây nhỉ?”

Tôi có thể cảm nhận được, hơi thở ấm áp và dịu dàng của anh đang

ghé sát vào tôi, len lỏi vào trong cổ áo tôi, lướt nhẹ trên từng thớ da thịt
trên ngực tôi… trong giây lát, tinh thần tôi chợt hoảng loạn.

“Đừng có như vậy!”, tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngoảnh đầu sang một

bên và gạt cánh tay đang lướt trên môi tôi của anh ta ra.

“Hừ! Một thằng đàn ông vớ vẩn nào đó cũng có thể nếm thử làn môi

cô, còn tôi thì không được phải không?”, không hiểu vì sao anh ta lại gào
lên với tôi như vậy.

Hôm nay rốt cuộc anh ta làm sao vậy nhỉ? Tôi đã làm gì đắc tội với

anh ta chăng? Tại sao vừa bước vào anh ta đã gây sự với tôi? Hôm nay trên
đường phố anh ta ngang nhiên quyến rũ con gái, tôi không nói gì thì thôi, tự
nhiên giờ lại đến phòng tôi nạt nộ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.