BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 202

Tôi ngoảnh đầu lại, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn trên má:

“Anh không biết sao, sự hồn nhiên ngây thơ của em chẳng còn sót lại là
bao, nó đã sắp bị cái thế giới này hủy diệt mất rồi…”

“Anh không cho phép điều đó xảy ra! Thanh Đằng, anh nói cho em

biết, anh mới đúng là thiên thần bảo vệ của em, cho dù là trong quá khứ
hay hiện tại. Việc duy nhất mà em phải làm đó là toàn tâm toàn ý giao trái
tim mình cho anh!”

“Lạc Lạc, em không xứng, thật sự không xứng!”, nhìn vẻ mặt cương

quyết của anh, bất giác tôi lại thấy đôi mắt mình nhạt nhòa.

“Có xứng hay không do anh quyết định! Không liên quan đến em!”,

anh đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt bình thản. Nhưng trong đôi mắt màu hổ
phách kia tôi lại thấy một vùng tuyết phủ trắng xóa, “Được rồi, giờ anh dẫn
em đến một nơi em nên đến, anh biết là em đã đoán ra: trường tiểu học Hoa
Điền”

Không đợi tôi kịp phản ứng gì, anh đã kéo tay tôi chen lên xe buýt.

Trở lại mảnh đất vấn vương hoa cỏ ấy, trường tiểu học Hoa Điền, tôi

bỗng nhiên phát hiện ra rằng tâm trạng của mình vô cùng bình thản, hoàn
toàn không có cảm giác bất an như lần trước, không giống như cảm giác lo
sợ khi phải đặt chân vào vùng đất dữ.

“Tôi biết thế nào cô cũng quay lại tìm chúng tôi!”, bà lão hôm trước

nói. Bà cụ đang ngồi trên ghế trong phòng nghỉ, thần sắc tĩnh lặng, hiền
hòa.

“Vâng, nhưng sao bà lại biết?”, tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Bởi vì, tôi là người vô cùng hiểu cô!”, bà cụ nhìn tôi mỉm cười. Nụ

cười ấy khiến cho người khác không thể hoài nghi bà là một bà cụ hiền từ
nhất trên đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.