BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 203

“Bà… bà hiểu về cháu sao? Đã từng…?”, đôi bàn tay trong bóng tối

như đã dẫn tôi đến bên cạnh bà cụ, hơn nữa dường như có ai đó nói với tôi
rằng bà cụ là người nắm được những kí ức đã mất của tôi. Những mảnh vỡ
của thời gian phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc lưu li, san
sát nối đuôi nhau trong đôi mắt sâu thẳm của bà cụ.

“Ừ”, bà cụ gật đầu, nụ cười vẫn hiền hòa như vậy.

“Vậy…”, tôi muốn mở miệng nói một điều gì đó nhưng lại thôi.

“Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết những

chuyện cô cần phải biết!”, khuôn mặt bà ánh lên sự ấm áp, điều này nằm
ngoài sức tưởng tượng của tôi nên đương nhiên nó khiến tôi cảm thấy có
chút bối rối.

Nhưng chỉ một lát sau, tôi đã ngẩng đầu lên, cái gì phải đối mặt cuối

cùng vẫn sẽ phải đối mặt, không thể nào trốn tránh mãi được: “Cháu muốn
biết, trước kia cháu là một kẻ vô cùng độc ác sao?”

“Không phải!”, bà cụ mỉm cười, dứt khoát trả lời.

“Ơ?”, con ngươi của tôi mở to hết cỡ.

“Cô rất lặng lẽ, rất hiền lành! Cô đã giải thoát cô gái giống như người

nhái kia ra khỏi nhà kho tối tăm, cô thường xuyên giúp một bà lao công sức
yếu xách nước, dọn dẹp. Cô kính trọng và yêu mến thầy hiệu trưởng…
Nhưng…”, bà cụ dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Có một hôm, cô
như phát điên, đập phá lung tung ở trên hành lang, những người chạy đến
ngăn cô lại đều bị cô làm bị thương. Cô gái người nhái kia bị cô đá lăn
xuống cầu thang, bà cụ lao công bị đẩy ngã vào thùng rác, còn thầy hiệu
trưởng thì bị cô dùng dao cắt đứt đốt ngón tay! Nói đến đây tôi tin là cô đã
nhận ra những người tôi nói đến là ai rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.