Đôi mắt soi mói sau lưng tôi suốt 17 năm qua, thế nhưng tôi vẫn
không biết được đôi mắt ấy thuộc về ai?
Là thím Lan hay là chú Minh lưng còng?...Cũng không biết nữa.
Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Sao mẹ không nói nốt cho con biết?
“Thanh Đằng, sao vừa nãy cô có thể đối xử với Bối Nhi như vậy? Cô
bé là người thân nhất của cô cơ mà!”, thím Lan phẫn nộ nhìn tôi rồi sau đó
lắc đầu bỏ đi cùng chú Minh.
Chỉ còn lại mình tôi đứng đó, cúi đầu bần thần.
Không sai, Bối Nhi chính là báu vật quý nhất của tôi, là tâm huyết cả
tuổi thanh xuân của tôi.