BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 239

An Thanh Đằng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen

thuộc, đó chính là Y Tùng Lạc! Cậu ấy đưa ra cho cô một chiếc khăn tay
màu trắng. Trong mắt cô ấy lúc đó, có nước mắt, có sự cảm kích… nhưng
hơn hết vẫn là sự kinh ngạc.

“Nhìn bạn ngẩn ra kìa, tôi biết ngay bạn là người không biết băng bó

vết thương mà!”, nói đoạn, cậu ta bỏ tay An Thanh Đằng ra, băng bó vết
thương cho cô. Động tác của cậu ấy rất nhanh nhẹn và thành thạo nhưng
khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.

“Cám… cám ơn cậu!”, cô nhìn cậu ấy, lí nhí nói, cứ như thể chỉ cần

nói to một chút sẽ khiến cho người ngồi trước mặt cô tức giận.

Băng xong vết thương, cậu ấy không nói thêm điều gì, đeo cặp lên vai

rồi bỏ đi. Mặt trời đỏ rực ở phía chân trời, cái bóng lạnh lùng của cậu ấy
ánh lên sắc vàng rực rỡ. Đó là ánh hào quang phát ra từ thiên sứ… cô tin
chắc như vậy.

***

“Thất Thất, hôm đó ở trên sân vận động, tôi đã nhặt được chiếc lông

vũ của thiên sứ, màu trắng, mềm mại và rất đẹp!”, cô giơ lên chiếc khăn tay
màu trắng đã được giặt sạch, như đang đắm chìm vào mộng tưởng, đôi môi
bỗng nhiên hé nở nụ cười.

Hạ Thất Lăng nghi hoặc, cướp lấy chiếc khăn tay trên tay cô: “Cái

khăn mặt rách này á? Hừ, nếu cô thích, tôi có thể cho cô cả tá!”, nói xong,
Hạ Thất Lăng ném chiếc khăn mặt lại cho cô.

“Này, đừng có vứt nó xuống đất như vậy!”, cô nhặt chiếc khăn mặt

lên, xót xa ôm vào lòng.

Sau sự việc đó, Y Tùng Lạc vẫn lạnh lùng với cô như vậy. Nhưng cô

đã không còn suy nghĩ về cậu như trước nữa, đồng thời cố gắng hết mức có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.