BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 243

Cô nín thở quay người lại nhìn, “Á…”, tiếng hét hoảng sợ của một cô

gái vang lên tận trời cao, bởi vì, vào khoảnh khắc lúc cô ngoảnh đầu lại, có
một vật thể gì đó tròn tròn như trái bóng, tóc xõa… lao về phía cô.

“Á… tránh ra! Tránh ra mau!”, An Thanh Đằng nhắm tịt mặt lại, cố

sức đẩy cái thứ gì đó vừa lao về phía mình ra xa.

“Đau… đau…”, á, sao cái đồ vật kia lại biết nói nhỉ? Cô mở to mắt

nhìn, phát hiện ra “cái đồ vật” đó lại có cả mắt, miệng, mũi… nói chung là
đầy đủ ngũ quan! Nhưng kì lạ là, trên tay của nó vẫn đang đeo một chiếc
xích sắt nặng nề. Điểm khác biệt duy nhất giữa sinh vật này và con người
đó là, nó cuộn tròn người lại, trông chẳng khác gì một con cóc. Tiến lại gần
hơn để quan sát cho rõ, cô phát hiện hóa ra đó chính là một con người, chắc
khoảng năm tuổi, nhưng lại rất khác so với những người bình thường. Nó là
một quái thai, một người nhái!

Một đứa bé mới tí tuổi đầu, sao lại bị nhốt ở đây, chịu đựng sự đối đãi

không phải với con người như thế này?

“Bạn… bạn là ai? Sao lại bị giam ở đây?”, cô bước lên phía trước,

thận trọng dò hỏi. Đây đúng là một chuyện kì lạ, trong phòng chứa củi của
trường lại đang giam cầm một cô gái quái thai! Hình như đã bị nhốt trong
này rất lâu rồi. Nhưng rốt cuộc ai đã làm cái việc thất đức này? Mà cô gái
kì lạ này là ai?

“Này người bạn nhỏ, sao bạn lại ở đây?”, An Thanh Đằng kiên nhẫn

hỏi.

Cô gái người nhái ấy co người lại, ngồi im dưới chân An Thanh Đằng,

đôi mắt vẫn còn ánh lên nỗi hoảng sợ và sự đề phòng. An Thanh Đằng đã
hỏi mấy câu liền nhưng cô gái ấy đều không trả lời.

“Bố mẹ của bạn đâu? Nhà bạn ở đâu?”, An Thanh Đằng tiếp tục hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.