BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 252

thương ánh lên trong ánh mắt.

Mùa hè, những nụ hoa từ từ hé mở, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi

qua… Một cậu thiếu niên với mái tóc màu bạc bay bay trong gió, nhẹ
nhàng đứng phía sau bọn họ, đôi mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ. Khuôn
mặt của cậu rất tĩnh lặng, không một chút gợn sóng, thái độ kiêu ngạo quen
thuộc. Cậu đứng trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cô độc và lạnh lẽo.

Tử thần!

“Đằng Nhi của tôi, đừng mê muội! Cảnh tượng này chỉ là một phần

tăm tối trong quá khứ, một ánh dương tàn màu đỏ rực còn sót lại…”, cậu ta
nhoẻn miệng cười, hai tay đút vào túi và lặng lẽ bỏ đi.

Về sau, Y Tùng Lạc và An Thanh Đằng trở nên vô cùng thân thiết.

Cô dẫn cậu ấy đi chơi, cả hai cùng chơi nhảy lò cò, nặn đất sét…

Nhưng nơi mà họ hay đến nhất vẫn là ngọn núi phía sau trường tiểu học
Hoa Điền, ở nơi ấy có những con đường ngập tràn lá khô, có những chú
chim nhỏ bay đến sinh sống, hát ca, quan trọng hơn nữa đấy là nơi họ đã
lập bia mộ cho con kiến nhỏ chẳng may An Thanh Đằng đã giẫm phải…
Những chuyện này đều hết sức ngốc nghếch, nhưng An Thanh Đằng lại tỏ
ra sức cố chấp đối với những chuyện như thế này, cho dù ai có khuyên
ngăn, cản trở, cô ấy cũng vẫn làm cho bằng được.

“Tại sao cậu lại ngốc như vậy?”, Y Tùng Lạc đứng bên cạnh cất tiếng

hỏi.

“Cậu chưa từng nghe nói đến một truyền thuyết sao?”, An Thanh

Đằng ngừng tay, quay đầu lại hỏi Y Tùng Lạc, “Những linh hồn có bia mộ
mới được lên trên trời! Mặc dù những cái bia mộ này rất cũ kĩ, nhưng nó lại
là cái thang duy nhất bắc lên trên trời. Nếu không, chúng sẽ mãi mãi là
những linh hồn cô đơn, lang thang không nhà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.