BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 291

“Cô lại đi tìm Y Tùng Lạc có phải không?”, anh ta tiến lên trước, tóm

lấy tay tôi rồi quát lên, “Cô đúng là đồ đê tiện, đồ mặt dày! Người ta mới
mắt nhắm mắt mở liếc cô một cái mà cô đã vội vã chạy theo người ta, sà
vào lòng người ta rồi”

“Đúng vậy, tôi đúng là đê tiện như vậy đấy! Thế thì đã sao?”, tôi

ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, một hành động xưa nay chưa từng
có, đó cũng là một sự quyết đoán chưa từng có xưa nay. Nói xong, tôi gạt
tay anh ta ra, dứt khoát bỏ đi.

Thế nhưng, anh ta tóm chặt lấy tay tôi từ phía sau. Anh không cất lên

lời, nhưng cảm xúc rất rõ rệt, tôi biết anh đã dồn hết sức lực để nắm lấy tay
tôi, cố gắng hết mình để cứu vãn một trái tim đã hạ quyết tâm dứt khoát.

“Bỏ tay!”, giọng nói của tôi trầm đục, ẩn chứa một cơn thịnh nộ. Anh

vẫn nắm chặt lấy tay tôi, khuôn mặt bình thản, chỉ có cánh tay là siết chặt,
không chút buông lơi.

“Bỏ tay ra! Những ngày ở bên cạnh anh tôi đã chịu đủ lắm rồi!”,

quyền lực của anh ta, sự bất lực của tôi, khiến những giọt lệ phút chốc tí
tách rơi, “Hạ Thất Lăng, anh thật là ghê gớm! Từ nhỏ đến lớn, anh luôn vần
vò tôi trong lòng bàn tay, tát vào mặt tôi một cái, rồi lại thưởng cho tôi một
quả táo ngọt. Cứ như vậy, tôi cứ mù quáng yêu thương anh, coi anh như
thần thánh… Đến tận hôm nay, tôi mới hiểu ra rằng: anh chính là ác quỷ!
Vừa ấm áp lại vừa tàn nhẫn với tôi, vừa bảo vệ lại vừa giày vò tôi, lúc thì
bảo vệ tôi như bảo vệ báu vật, khi thì chà đạp tôi như cỏ rác, lúc thì nhấc
tôi lên lòng bàn tay, khi lại đạp tôi rơi xuống tận địa ngục… Anh nhiều thủ
đoạn như vậy, thất thường như vậy, khiến cho người khác khó nắm bắt như
vậy… ở bên cạnh anh, tôi chỉ có thể tan nát con tim mà thôi!”

“Cô là người của tôi, vì thế, trách nhiệm của cô là sống vì tôi, chết

cũng vì tôi. Không được phép nửa lời oán thán!”, anh ta lạnh lùng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.