BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 292

“Hừ, anh quá ư tự cao tự đại!”, tôi cười nhạt, ghé vào tai anh thì thầm:

“Nói cho anh biết, tôi không phải là một người an phận, không phải là một
người đơn thuần, càng không phải là bị người ta ức hiếp và vẫn mỉm cười
ngốc nghếch! Anh là người nắm giữ vạn vật, tôi chỉ là một con búp bê
trong tay anh, nhưng đừng quên, con búp bê ấy bất kì lúc nào cũng có thể
thò ra những chiếc kim tẩm độc. Anh muốn tôi sống vì anh, chết cũng vì
anh? Anh có xứng không? Ở bên cạnh anh, dù chỉ một giây tôi cũng không
chịu nổi! Bây giờ tôi chỉ muốn tìm Lạc Lạc của tôi, người mà trái tim tôi
luôn hướng tới”, nói dứt lời, tôi nhìn anh ta cười khinh bỉ.

Hạ Thất Lăng nhìn tôi, khuôn mặt vẫn bình lặng như vậy, nhưng trên

đôi má trắng ngần kia… là nước mắt… nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Tôi không hề động lòng, gạt tay anh ta ra, bỏ đi một mạch. Nhưng,

vào khoảnh khắc lúc tôi quay người lại, đôi mắt tôi như chợt mơ hồ, một
màu trắng mênh mông, không nhìn rõ bất kì thứ gì!

Trái tim có đau đớn thế nào tôi cũng không dừng bước, tôi sợ không

thể kiểm soát nổi tình cảm của mình. Vì vậy chỉ có thể bước đi để xoa dịu
những dòng suy nghĩ đau thương.

Đi đến chỗ rẽ cuối đường, bỗng nhiên một chiếc xe hơi màu đen đột

ngột dừng lại trước mặt tôi, là một chiếc Volkswagen quen thuộc. Khi cửa
xe mở ra, vào khoảnh khắc mà người phụ nữ cao quý và người đàn ông
lưng gù cùng xuất hiện, mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Người phụ nữ cao quý kia không ai khác chính là mẹ của Hạ Thất

Lăng! Toàn thân bà mặc đồ đen, một chiếc khăn lông thú vắt ngang vai. Bà
ngẩng đầu kiêu ngạo, phong thái đoan trang, chẳng khác gì một nữ hoàng
Anh cao quý và tao nhã ngày xưa.

Cởi bỏ đôi găng tay bằng da, bà từ từ tiến lại phía tôi, “Bốp… Bốp”,

khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên hai cái bạt tai trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.