BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 313

Kẻ xấu xa kia, ông đừng có quay về! Muốn khiến cho mẹ tôi trông

ngóng bóng dáng ông trở về sao? Ông không xứng!

Mẹ ơi, con phải đi rồi, con thật sự phải đi rồi! Mãi mãi không bao giờ

quay lại… Nếu như, có một ngày con ngã xuống, mẹ đừng khóc vì con…
mẹ nhé!

Mẹ phải đứng hiên ngang trên vách đá này, để mà tự do chửi mắng, tự

do ca hát…

Vĩnh biệt, mẹ thân yêu của con!

Nước mắt tuôn rơi, mỉm cười lần cuối với mảnh đất bao la cùng với

những bông hoa cúc dại, tôi nhẹ nhàng cất bước về nhà.

Thế nhưng, đúng lúc tôi định cất bước quay về, đột nhiên tôi trông

thấy một cái bóng quen thuộc đang dựa vào một thân cây to, là Hạ Thất
Lăng! Tôi lén liếc nhìn anh, rồi lặng lẽ xuống núi, không nói nửa lời.

“Đi nhanh thế làm gì? Cúi đầu chào tôi đi, có thể tôi sẽ cân nhắc chở

cô về!”, đi hết một con dốc, đến đoạn đường tương đối bằng phẳng, trước
mắt tôi bỗng nhiên hiện ra một chiếc xe màu trắng. Nhưng trong thế giới
của tôi, có thể ngồi trên chiếc xe màu trắng này lượn quanh thành phố cùng
với Hạ Thất Lăng chỉ có duy nhất một người. Quả nhiên, đằng sau tấm cửa
kính đang từ từ hạ xuống kia, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt
tôi, là Liêu Vi Nhi.

“Lén lén lút lút theo sau người ta đúng là đồ vô liên sỉ!”, nói xong, tôi

tiếp tục đi xuống núi.

“Đừng vội đắc chí! Trời sắp mưa rồi, cô sẽ hối hận cho xem!”, Liêu Vi

Nhi kiêu ngạo nhìn tôi, lạnh lùng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.