BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 329

Bà ta không còn có thể dùng nó để triệu tập những linh hồn xấu xa đi

gây điều ác.

“Lão phu nhân!”, chú Minh và thím Lan chạy đến, chú Minh ôm lấy

bà như ôm một báu vật trong tay.

Một dòng máu tươi chảy từ trên đầu bà ta, những giọt máu không

ngừng tí tách rơi, lướt qua mặt và hòa vào dòng nước mắt đang chan hòa
trên khuôn mặt.

Mặc dù rơi nước mắt, nhưng bà ta vẫn cười, cười ấm áp.

Bà ngẩng đầu cười, khuôn mặt không chút sợ hãi, cứ như thể những

người xung quanh lúc này đều sẽ tận trung với bà cho đến chết.

“Mối thù giữa nhà họ An và nhà họ Hạ rốt cuộc sâu sắc đến mức

nào?” Tôi ôm chặt lấy hai đầu gối, miệng lẩm bẩm như chất vấn cả thế giới
này, “Tại sao bà lại hủy hoại mẹ tôi, hủy hoại cả tôi mà còn chưa đủ…”

“Muốn trách thì hãy trách mẹ của mày ấy! Đáng lẽ ra lịch sử đổ máu

và nước mắt của nhà họ An các người đã kết thúc từ đời cô ta, thế nhưng cô
ta lại kiên quyết sinh ra mày…”

“Im miệng! Bà không có tư cách gì mắng mẹ tôi!”, tôi ngoảnh đầu lại,

gào lên với bà ta, “Nếu như không phải là bà thì mẹ tôi đã không chết vì u
uất. Nếu như không phải tại bà, tôi đã không bị người khác gọi là đứa con
hoang. Đừng tưởng rằng tôi không biết, thực ra cuộc hôn nhân của mẹ tôi là
do một tay bà sắp đặt, rồi sau đó lại dùng tiền bạc để ông ấy phải đi biển
ngay trong đêm tân hôn, rồi vĩnh viễn không bao giờ quay trở về, khiến cho
mẹ tôi phải cô quả một đời!”

Bà ta nhìn tôi, cười rạng rỡ như một đứa trẻ hồn nhiên, cứ như thể việc

tôi không có đất dung thân, phải sống chịu tội như bây giờ hoàn toàn không
có liên quan gì đến bà ta: “Hình như cô biết hơi nhiều thì phải…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.