BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 340

Khuôn mặt trắng xanh như tàu lá, lạnh lùng không chút biểu cảm. Anh

ấy trông như một sứ giả đen tối đến từ địa ngục. Những chiếc xe lao vun
vút trên đường dường như không hề thu hút được sự chú ý của anh. Ngay
cả đôi lông mày cũng không hề động đậy.

Mưa như thế này, rốt cuộc anh ta đứng ở đó làm gì? Chẳng lẽ là đang

diễn trò để quyến rũ con gái? Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, tí nữa thế
nào cũng bị ướt hết cho xem! Tôi đã chuẩn bị ra đi rồi, sao còn lo lắng đến
chuyện của anh ta làm gì? Mình quan tâm đến sự sống chết của anh ta làm
gì cho mệt chứ?

“Em đang nhìn gì vậy?”, Y Tùng Lạc nhìn tôi hồi lâu, đưa mắt nhìn

theo ánh mắt của tôi.

“Đâu, đâu có. Em chỉ hơi bần thần một chút thôi!”, tôi cúi đầu, ấp úng

nói.

Y Tùng Lạc nhìn ra bên ngoài cửa kính, mọi thứ đã rõ như lòng bàn

tay. Không cần nói nhiều, anh đứng dậy kéo tay tôi, ra lệnh: “Đi thôi!”

“Lạc Lạc…”, tôi lảo đảo đứng dậy. suýt nữa thì ngã.

“Anh không muốn ngồi bên cạnh anh mà em ngẩn người ra nhìn người

con trai khác…”, mặc dù anh nói rất nhỏ, như tự nhủ với chính mình nhưng
tôi vẫn nghe được.

Lại một lần nữa, tôi đã vô tình làm anh tổn thương, An Thanh Đằng,

mày không nên làm vậy! Dù sao đường đi cũng đã chọn rồi, hãy cứ cắn
răng mà đi, bất chấp mọi tiếng ồn xung quanh, bất chấp sự cô độc của mùa
hè.

Ra khỏi quán cà phê, chúng tôi bật ô đi về phía ngược lại với chỗ mà

Hạ Thất Lăng đang đứng. Tôi không hề quay đầu, để mặc cho cánh tay của
Lạc Lạc đặt trên vai tôi rồi kéo tôi đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.