BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 342

“Hãy ở lại!”, anh nhìn chăm chú vào tôi, “Anh sợ tối, anh sợ cô đơn…

Hãy ở lại ngoan ngoãn chơi với anh… một lòng một dạ chơi với anh!”

“Anh tưởng anh là ai? Cứ mở miệng ra là bảo người ta phải ngoan

ngoãn ở lại bên cạnh anh? Đúng là quá tự cao tự đại mà!”, Y Tùng Lạc giận
dữ mắng Hạ Thất Lăng rồi lập tức kéo tay tôi rời đi.

“An Thanh Đằng!”, anh ta vẫn gọi tên tôi như vậy, nhưng tôi không

muốn để ý đến anh ta nữa. Chúng ta cứ như thế này đi, lặng lẽ sống trong
thế giới của riêng mình, kể từ nay ai có cuộc sống của người nấy, không
còn có bất kì quan hệ gì.

“An Thanh Đằng… em nghe đây, anh sẽ khiến cho em phải hối hận cả

đời!”, đột nhiên, trái tim như đã nguội lạnh bỗng nhiên lại co thắt dữ dội,
dường như nó đang co giật, đau lắm, rất đau… đau đến mức không thể
quay đầu lại, “Em đã nghe rõ chưa… cả đời này!”

Nụ cười ẩn dưới chiếc mũ màu đen như một bóng đêm u tịch. Thế

nhưng, khi trong đầu tôi còn chưa hết nghi hoặc thì khuôn mặt trắng nõn
của anh thoáng hiện lên vẻ bi thương chưa từng thấy xưa nay, mang theo cả
một chút tuyệt vọng. Những giọt nước mắt tuôn rơi, che phủ nụ cười trên
khuôn mặt.

Anh ta làm gì vậy nhỉ? Tại sao lại lùi lại phía sau với ánh mắt tuyệt

vọng như thế? Phía sau là đường cái mà…

“Không!”, trong cơn mưa lất phất, tiếng kêu xé toạc bầu trời của một

thiếu nữ, xuyên thủng màng nhĩ của con người. Khi sứ giả đen tối cất cánh
bay lên từ địa ngục, cô đã vùng ra khỏi vòng tay của chàng trai và chạy về
phía đường cái, hoàn toàn không để ý đến chàng trai nọ đã ngã nhoài ra đất,
máu tươi từ cánh tay anh bắt đầu tuôn ra… chiếc ô trong tay lăn hai vòng
trên mặt đất để cuối cùng nằm yên bên cạnh thùng rác thải. Hình hoa văn
thêu trên chiếc ô dính toàn bùn đất…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.