BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 350

Tôi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô của anh, trái tim như đang đau nhói.

Ánh hào quang phát ra trên người anh ấm áp đến vậy… nhưng tôi sợ rằng
mình không thể nắm bắt nó được…

Thời gian đã gần kề, chúng tôi nhanh chóng vào sân bay. Chúng tôi

vừa lấy được thủ tục lên máy bay xong thì bàn đăng kí ấy cũng dừng làm
thủ tục. Nếu đến muộn thêm chút nữa là không kịp mất rồi.

“Lạc Lạc, cuốn album ảnh của Bối Nhi rơi trên xe rồi!”, đến cửa lên

máy bay, tôi đột nhiên kêu lên, “Làm thế nào bây giờ, đó là món đồ duy
nhất… mà Bối Nhi để lại cho em, vậy mà em lại làm rơi nó…”, vừa nói
nước mắt tôi vừa tuôn rơi…

“Em đã tìm kĩ chưa?”, Y Tùng Lạc tóm chặt lấy cánh tay tôi, vẻ mặt

vô cùng căng thẳng, “Thế bây giờ anh lên máy bay trước, em đi tìm đi!”

“Vâng!”, tôi khóc nức nở gật đầu:

“Em mau quay lại, mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh rồi! Nếu

như không tìm thấy thì thôi, nhưng em nhất định phải quay lại!”

“Được!”

“Nhớ kĩ là em nhất định phải quay lại đấy! Anh sợ cô đơn!”

“Ừ, nhất định!”, Y Tùng Lạc nhìn thấy tôi kiên quyết gật đầu liền yên

tâm chạy vào trong.

Xin lỗi Lạc Lạc, đến giây phút cuối cùng em vẫn không ngừng làm

phiền anh. Nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ dùng kiếp sau, kiếp sau
sau nữa… để báo đáp anh!

Mười lăm phút sau, chiếc máy bay đi Pháp đã cất cánh. Tiếng máy bay

ù ù đã bao trùm cả thế giới của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.