BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 56

“Nào, vào đây, vào đây nào!”, thầy hiệu trưởng kéo ghế ra bảo chúng

tôi ngồi xuống. “Sau khi em đi Pháp, thầy không nghĩ là em sẽ còn về thăm
lão già này nữa đấy! Ha ha…”

“Anh, anh vào đi, em không vào đâu, em sẽ đứng ngoài chờ anh!”, lúc

Y Tùng Lạc chuẩn bị kéo tay tôi vào, tôi liền bỏ tay anh ra.

“Thanh Đằng…”, Y Tùng Lạc ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nhưng tôi cắn

chặt môi không nói gì. Do dự trong khoảnh khắc, Y Tùng Lạc từ tốn nói:
“Thanh Đằng của chúng ta rất dũng cảm, phải không nào?”

Tôi bắt đầu bẻ những ngón tay, vẫn im lặng không nói. Nhưng Y Tùng

Lạc đã kéo lấy tay tôi bước vào, tôi không vùng vẫy nữa, liền ngoan ngoãn
đi theo anh.

Phòng hiệu trưởng không lộng lẫy như trong tưởng tượng, ngược lại

nên dùng từ mộc mạc để hình dung, ngoài chiếc bàn tròn và những chiếc
ghế dùng cho các cuộc họp thì các đồ dùng khác cũng giống như đồ đạc
trong nhà.

“Ngồi đi! Lạc Lạc, bao nhiêu năm không gặp, càng ngày em càng đẹp

trai hơn đấy!”, thầy hiệu trưởng vừa nói vừa với tay lấy ấm pha trà. Tôi
không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, chỉ để ý đến hai ngón tay bị cụt
trên bàn tay phải của thầy. Ngón chỏ và ngón cái đều bị cụt mất một nửa.

“Hiệu trưởng của chúng ta cũng càng ngày càng trẻ ra đấy!”, Y Tùng

Lạc nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất thân mật, quả không hổ danh là
học trò cưng của thầy.

“Ha ha, Lạc Lạc của chúng ta ngày càng biết nói ngọt hơn rồi! À, đây

là…”, đặt cốc trà trước mặt, thầy hiệu trưởng chỉ vào tôi hỏi.

Tôi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào thầy. Rất lâu sau, Y Tùng

Lạc mới lên tiếng: “Cô ấy chính là…An Thanh Đằng, là An Thanh Đằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.