BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 57

học lớp 1b năm đó!”.

“…” chiếc tách trong tay thầy hiệu trưởng đột nhiên rơi xuống đất, vỡ

tan tành: “Hả…An…An Thanh Đằng?”

Tôi không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại có phản ứng như vậy, chỉ

biết rằng mặt Y Tùng Lạc không hề biến sắc, chỉ nắm chặt lấy tay tôi mà
thôi.

“Tôi nghĩ…những chuyện trong quá khứ đều qua hết rồi…qua hết

rồi…”, dường như thầy giáo đang nói với chúng tôi, nhưng thực chất lại là
lẩm bẩm một mình. Rồi ngay lập tức, thầy lấy lại nụ cười tươi tắn lúc
trước: “Các em chắc là khát lắm rồi hả? Mau, mau uống trà đi!”

Nói đoạn, thầy đưa cốc nước đến trước mặt Y Tùng Lạc, sau đó lại

đưa một cốc cho tôi.

Tôi mở to đôi mắt mơ hồ, ngây ngô nhìn thầy, hoàn toàn không nghĩ

đến việc phải đưa tay ra nhận lấ Tùng Lạc lấy tay huých nhẹ vào người tôi,
tôi giật mình vội vàng đưa đôi bàn tay run rẩy ra đỡ lấy.

“Á…”, nào ngờ đôi bàn tay run rẩy ấy vừa chạm vào thành cốc đã

khiến cho nước trong cốc đổ ra ngoài, nước trà nóng đổ ra làm bỏng tay
thầy hiệu trưởng. Hai ngón tay bị cụt ấy trở nên đỏ lựng. “Em xin lỗi, em
không cố ý đâu!”

Thầy hiệu trưởng không vì đau đớn mà cau mày, ngược lại, thầy bần

thần nhìn vào những ngón tay xấu xí của mình: “Không sao…không sao
đâu! Dù sao thì chúng cũng tàn phế rồi, có xấu thêm chút nữa, tàn phế thêm
chút nữa cũng không sao…”

Đầu tôi bắt đầu đau dữ đội, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cho

tôi cảm thấy bất an. Tôi kéo tay Y Tùng Lạc: “Chúng ta đi thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.