BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 72

“Anh biết đấy, em không có người thân thích”, tôi vẫn yên lặng nhìn

ra xa, nhưng những giọt nước mắt lại bắt đầu nặng nề tuôn rơi… “thứ mà
em có thể nắm bắt được chỉ có bản thân mình mà thôi”.

Mười năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, lại có

thể biến một cô bé hay cười trở thành một người đơn thuần như vậy, chỉ
biết sống vì bản thân mình…

“Anh rất tò mò, không biết là cái gì đã khiến cho em ngoan ngoãn đi

theo phục tùng Hạ Thất Lăng, không bao giờ nói chứ Không với anh ta như
vậy?”. Y Tùng Lạc vẫn chưa nói hết câu mà tôi đã thấy toàn thân mình run
rẩy, suýt chút nữa thì không đứng vững, những ngón tay phải bám chắc vào
tường lan can mới có thể đứng vững được.

Y Tùng Lạc như nhận ra điều đó, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Là

bởi vì em luôn là một cô gái ngoan ngoãn và dịu dàng!”

Như tôi đã nói, Y Tùng Lạc là một chàng trai rất thông minh. Anh ấy

bây giờ đang thông minh đến mức khiến cho tôi hoảng sợ! Ở trước mặt anh
ấy, tôi không thể giữ kín được bí mật của bản thân mình, dường như cho dù
tôi có núp vào một ngóc ngách nào đó anh ấy vẫn có thể lôi được tôi ra bất
cứ lúc nào.

Tôi cảm thấy lồng ngực đau tức, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, dòng

suy nghĩ phiêu du đến tận bệnh viện…

Theo kết quả kiểm tra cho thấy, An Thanh Đằng đã mất đi sự trong

trắng…cái thứ trong suốt như thủy tinh ấy! Một người đàn ông mặc áo
blouse trắng đứng trước mặt tôi tuyên bố. Anh vốn dĩ phải là một thiên thần
áo trắng, thế nhưng lúc đó, những lời nói của anh ta chẳng khác gì những
lời nguyền rủa của tử thần, đã đẩy tôi vào hố sâu địa ngục.

Tôi cố nuốt nước mắt, siết chặt lấy tay anh ta mà lắc đầu! Tôi dùng

ánh mắt cầu xin nhìn anh ta, hi vọng anh ta sẽ nói với tôi rằng tất cả những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.