BẢN TÌNH CA NHỎ
Mạc Thanh Vũ
Chương 16
Ngày tập quân sự cuối cùng, buổi tối có lễ mừng tân sinh viên.
Sáng sớm lúc Tô Tần xuống xe bus, Ngô Úy đã đứng ở trạm xe chờ cậu.
Sương sớm làm ướt mái tóc đen của anh. Nam Thành là một thành phố như
vậy, quanh năm suốt tháng chìm trong màn sương nặng nề, lại cũng mang
tới cảm giác ôn nhuận mà không thành phố nào sánh bằng.
Tô Tần nhìn gương mặt anh tuấn của Ngô Úy, trong lòng có chút xúc
động. Trên đời này ngoại trừ người thân nhất ra, không ai có lý do gì để đối
tốt với bạn, Tô Tần có thói quen ấp ủ lòng biết ơn với những người nguyện
ý giúp đỡ cậu, nếu có thể đền ơn, có lẽ cậu sẽ đền ơn gấp bội lần những gì
đối phương đã làm.
Cậu không biết Ngô Úy đã đợi bao lâu rồi, có lẽ từ chuyến xe sớm nhất,
nhưng người này lại ra vẻ mới đợi không bao lâu, cười rộ lên đầy ôn hòa:
“Sớm.”
Tô Tần mím môi: “Sớm.”
Nói xong câu này, hai người cũng không nói gì nữa. Tô Tần sóng vai
cùng anh ta đi tới trường học, người này đút tay vào trong túi quần, chiếc
áo rằn ri khiến đường cong cơ thể thêm rắn chắc, có lẽ bởi vận động quanh
năm suốt tháng, trên người anh ta không có chút thịt dư, tuy không cao
không mấy vạm vỡ, nhưng thoạt nhìn rất anh tuấn, rất có cảm giác vững
vàng.