Tô Tần bắt chuyện, hỏi tình hình bên khu quân sự ở Vân Nam. Ngô Úy
lựa ra mấy câu chuyện thú vị mà nói, bỏ lại mấy cái huấn luyện khô khan
nhàm chán. Thanh âm của anh ta không giống với Thường Dịch hay
Nghiêm Qua, giọng ban sáng hơi khàn khàn, nhưng rất có từ tính.
Tô Tần lặng lẽ nghe, thi thoảng hỏi một vài vấn đề, hai người vừa nói
chuyện vừa đi trên con đường nhỏ hướng tới thao trường, lá cây ướt sương
mà trĩu nặng, hơi lạnh chạm tới cổ, bốn phía xung quanh an tĩnh không
bóng người, Ngô Úy đột nhiên nói: “Chuyện hôm qua..”
Tô Tần có chút áy náy, “Em…”
Ngô Úy cắt ngang lời cậu: “Sau khi tiệc mừng tối nay kết thúc… cho tôi
đáp án đi.”
Khóe môi Tô Tần khẽ giật, cậu ngước mắt, nhưng người kia không quay
đầu, sườn mặt khỏe khoắn, dọc xuống cổ làm lộ ra độ cong khiêu gợi. Hai
mắt đối phương nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói: “Mai tôi phải về
đội rồi, những điều tối qua tôi nói đều là thật tâm, tôi biết trong lòng em có
người chưa thể quên được, phải làm người thay thế cũng không sao.. Tôi…
thật tâm thích em.. nên để lo lắng thêm một ngày nữa cũng không sao.”
Giọng người đàn ông bình thản không gợn sóng. Tiếng chim líu lo từ sâu
trong bụi cây vang tới, gần đến sân tập, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng
cười nói của sinh viên.
Tô Tần cúi đầu nhìn ngón chân, ừ một tiếng.
Ngô Úy vươn tay nhẹ vuốt tóc cậu, sau đó chạy vào trong sân tập.
Tiếng còi vang lên, ngày quân sự cuối cùng đã bắt đầu rồi.
Điểm sổ, nghỉ, nghiêm, đi theo đội hình đội ngũ, trong khuôn viên
trường, sinh viên đứng ngay ngắn như quân đội. Thật ra bảy ngày không đủ