BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 13

Lâm Kiến Thâm thay giày, gật gật đầu.

Hạ Tông Trạch vươn một bàn tay về phía anh, nói: “Chào cháu, chú là
ba của Tiểu Ngữ. Đây là Từ Miêu, là…” Hạ Tông Trạch dừng một
chút, thấy Từ Miêu cười không để ý, mới tiếp tục nói: “Bạn của chú,
cố ý tới đưa bà ngoại của Tiểu Ngữ một đoạn đường.”

Từ Miêu gật đầu chào Lâm Kiến Thâm, cười dịu dàng: “Chào cậu.”

Lâm Kiến Thâm nhìn bàn tay của Hạ Tông Trạch, do dự một chút rồi
mới bắt tay ông, lại buông ra rất nhanh: "Chú Hạ, cháu dọn đồ giúp
chú."

“Làm phiền cháu rồi.” Hạ Tông Trạch nói: “Đồ của Tiểu Ngữ hơi
nhiều, còn rất nhiều đồ đang chuyển phát nhanh đến, có lẽ hai ngày
nữa nhờ cháu đưa con bé vào thị trấn lấy vậy."

Bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài sân có ba, bốn thùng giấy lớn và hai vali
hành lý, Hạ Ngữ một tay ôm di ảnh bà ngoại, một tay kéo cái vali nhỏ
nhất nhìn Lâm Kiến Thâm đang đi về phía mình.

Hạ Tông Trạch đem thùng giấy vào nhà rồi đứng trong sân nói với Hạ
Ngữ Băng: “Tiểu Ngữ, chào hỏi anh trai đi con.”

Hai người vẫn còn xa lạ, Hạ Ngữ Băng không thể bỏ cái tôi xuống để
gọi ‘anh trai ’, cô chỉ kéo vali hành lý xấu hổ nói: “Chào anh, tôi là Hạ
Ngữ Băng, chính là ‘ hạ trùng bất khả ngữ băng ’.” [1]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.