BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 238

Lúc anh nói câu nói này, vẻ mặt rất nghiêm túc, Hạ Ngữ Băng như là
bị mê hoặc, ngoan ngoãn xoay người, thất thần nhìn gốc đa già che
khuất bầu trời ở phía xa.
Tiếng bước chân đi xa, hình như Lâm Kiến Thâm núp trong bụi cây
rậm rạp... Không bao lâu sau, một cơn gió rất mạnh nổi lên, biển hoa
bị thổi nghiêng ngả, cánh hoa và cỏ bị cuốn lên, đom đóm như là
những vì sao rơi xuống, lảo đảo trong gió.
Hạ Ngữ Băng gần như không mở mắt ra được, cố gắng đứng thẳng
trong gió, giơ tay che mắt lại.
Một cái bóng lớn kéo tới, che đi ánh trăng, hoàn toàn bao phủ cô trong
bóng tối.
Là mây đen sao?
Đến khi gió dừng lại, Hạ Ngữ Băng nghi ngờ ngẩng mắt lên, nhưng
nhưng vẫn không thấy mây đen che trăng, vầng trăng sáng đang treo
trên ngọn cây, vạn dặm không mây.
Như vậy, cái bóng che trên đầu cô chỉ có thể là...
Cô giật mình xoay người, quả nhiên, đứng ở sau lưng cô chính là một
cái sừng bạc cánh đen, một con rồng đen to lớn cao hơn mười mét.
Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước, muốn liều mạng ngước cổ khả
năng thấy anh uy nghiêm mà anh tuấn đầu -- nhắc tới cũng kỳ quái, cô
dĩ nhiên sẽ cảm thấy một đầu long đầu anh tuấn! ?
Bây giờ, la hét, kêu to, cũng không đủ để thể hiện cảm xúc trong lòng
cô, Hạ Ngữ Băng hoàn toàn hóa đá.
Khác với con rồng có cái đầu lớn, lỗ mũi to, đôi mắt nhô ra được vẽ
trong tranh, đầu Lâm Kiến Thâm mặc dù thú hóa nhưng mặt mũi vẫn
thanh tú, cặp sừng rồng màu bạc giống như sừng của hươu đực thông
thường, anh khí bức người, anh chậm rãi cúi đầu, đôi mắt thú màu ánh
kim như một cặp lồng đèn kề sát vào Hạ Ngữ Băng, nín thở ngưng
thần, tựa hồ đang quan sát vẻ mặt của cô, cố gắng tìm một chút sợ hãi
từ trong mắt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.