"Trong lòng ba có dì, ba không phải coi dì như thế thân của mẹ..." Bởi
vì dì chính là Lâm Miểu.
Chỉ tiếc nửa câu sau không có cơ hội nói ra, Từ Miêu đã nhẹ giọng cắt
ngang cô: "Tiểu Hạ, chị không phải một người thích ăn lại cỏ đã bỏ
qua. Tình cảm năm đó đối với ba em đến vừa đột ngột vừa mãnh liệt,
thật giống như đã định từ kiếp trước, chị vì vậy mà trả giá dũng khí
như thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngại người trong nhà vì tuổi tác
hai chúng tôi quá chênh lệch mà cực lực phản đối, chị cũng không hề
nghĩ đến lùi bước. Nhưng mà, ba em lại buông tay trước… Cho dù anh
ấy xuất phát từ nỗi khổ gì, chị cũng sẽ không lại quay đầu mà tin anh
ấy."
"Xin lỗi." Cô ấy nói.
Từ Miệu thật sự đã quên sạch ký ức không còn một chút gì, thế mà cự
tuyệt dứt khoát như vậy. Hạ Ngữ băng trầm mặc hồi lâu mới miễn
cưỡng cười nói: "Dì không cần xin lỗi, người nên xin lỗi là con."
Dừng một chút, cô lại nói: "Dì Từ, tối hôm qua con mơ thấy dì."
Nghe vậy, Từ Miêu tựa hồ thật kinh ngạc: "Vậy thật trùng hợp, chị
cũng mơ thấy em. Chị mơ thấy em kéo lấy tay chị, gọi chị mẹ ơi..."
Vừa nói cô ấy vừa nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: "Không ngờ sau
khi tỉnh dậy lại thật sự nhận được điện thoại của em."
Từ Miêu cũng mơ thấy chuyện tối hôm qua... Mãi đến giờ phút này,
Hạ Ngữ Băng mới hoàn toàn khẳng định, Từ Miêu chính là mẹ mình.
Cô cắn môi, hô hấp hơi run rẩy, rất nhiều lần há miệng muốn nói
chuyện lại giống như bị mất năng lực ngôn ngữ, một chữ cũng không
nói lên lời.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiến Thâm cầm lấy di động, tại lúc trước khi
Từ Miêu cúp máy mở miệng nói: "Dì Từ, chào dì, con là Lâm Kiến
Thâm, bạn trai của Tiểu Ngữ."
"A, chào em." Từ Miêu cười: "Em cũng đến làm thuyết khách à?"
"Không phải ạ." Lâm Kiến Thâm nói: "Có rất nhiều chuyện mà nói
trong điện thoại sẽ không được rõ ràng lắm, nếu dì có thời gian có tiện