BÀN VỀ NHIẾP ẢNH - Trang 36

Cái thế giới khác ấy nằm ngay trong lòng thế giới này. Đã nói mình chỉ
thích chụp những người “kì quặc”, mà Arbus thấy có khối đề tài ngay gần
nhà mình. New York, với những vũ trường của dân chuyển giới và khách
sạn làm phúc, có đủ mọi loại người quái dị. Còn có một vũ hội giả trang ở
Maryland, nơi Arbus thấy một cái gối cắm đinh ghim bằng người thật, một
người lưỡng tính có con chó làm bạn, một đàn ông xăm trổ, và một người
bạch tạng biểu diễn trò nuốt lưỡi gươm; những khu cắm trại khỏa thân ở
New Jersey và Pennsylvania; Disneyland và một bộ đạo cụ Hollywood với
những phong cảnh giả không một bóng người; và một bệnh viện tâm thần
giấu tên nơi bà đã chụp một số bức ảnh cuối cùng đáng sợ nhất của mình.
Rồi chính cuộc sống hàng ngày nữa, một vô tận những kì quặc nếu ta có
mắt nhìn ra chúng. Máy ảnh có cái quyền năng bắt giữ những người vẫn
gọi là bình thường ở những bộ dạng bất bình thường nhất. Người chụp chỉ
việc lựa chọn cái kì quặc, đuổi theo nó, chụp nó vào khuôn hình, in tráng
nó, đặt tên nó.

Arbus đã viết: “Ta nhìn ai đó ngoài phố, và chủ yếu là chỉ thấy khiếm
khuyết của họ”. Cái giống nhau đến lì lợm trong tác phẩm của Arbus, cho
dù bà có rời xa những mẫu chủ đề điển hình của mình đến mấy đi nữa, cho
thấy rằng cách cảm nhận của bà, trang bị bằng máy ảnh, có thể tiêm truyền
nỗi đau đớn dằn vặt, vẻ quái dị, và bệnh hoạn tinh thần vào bất kỳ một chủ
đề nào. Hai bức ảnh chụp những đứa trẻ đang khóc, mà đứa nào trông cũng
hoảng loạn điên dại. Sự giống nhau hoặc có chung cái gì với ai đó khác thể
nào cũng tạo nên điềm triệu quái gở, theo những mô hình đặc trưng trong
cách nhìn vô can của Arbus. Có thể là hai đứa con gái (không phải chị em)
mặc áo mưa giống hệt nhau mà Arbus chụp trong Central Park; hoặc những
anh chị em sinh đôi sinh ba thấy rất nhiều trong ảnh của bà. Nhiều bức ảnh
cho thấy một nỗi kinh ngạc bực bội đối với sự cứ hai người là thành một
cặp, mà cặp nào cũng cộc lệch lạ lẫm, dù là bình thường hay đồng tính, đen
hay trắng, ở trong nhà dưỡng già hay trong trường trung học. Người ta
trông lập dị vì không mặc quần áo, như những người theo lối sống khỏa
thân; mà cũng vì họ có quần áo, như một chị bồi bàn mặc tạp dề trong khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.