BĂNG - Trang 177

“Cụ thể là gì?”
“Tất cả đều được vạch sẵn. Các phác đồ đã được chứng minh, các cuộc

phỏng vấn tuân thủ một tiến trình có cấu trúc chặt chẽ, với những câu hỏi ít
nhiều đều đúng quy chuẩn, nhưng cũng phải tùy cơ ứng biến… Cần thể
hiện thái độ trung lập nhất có thể. Không có những biểu hiện xâm phạm
quá mức, cũng không được tỏ ra quá lo âu… Phải tôn trọng sự im lặng,
ngừng nghỉ hợp lý… Nếu không chẳng mấy chốc sẽ gặp rắc rối…”

“Xavier và Ferney cũng tiến hành phỏng vấn?”
“Có chứ, đương nhiên rồi.”
“Phỏng vấn của anh khác gì so với họ?”
“Thực ra cũng không khác biệt là bao, trừ việc một số bệnh nhân sẽ tâm

sự với chúng tôi chứ không giãi bày với bọn họ. Bởi hằng ngày, bọn họ gần
gũi với chúng tôi hơn và chúng tôi cũng cố gắng để vừa tạo ra sự tín nhiệm
giữa y tá với bệnh nhân, vừa giữ khoảng cách trị liệu… Còn lại, Xavier và
Élisabeth là những người đưa ra phác đồ điều trị…”

Giọng anh ta trở nên hơi lạ khi nói ra câu cuối. Diane hơi cau mày.

“Nghe anh nói thì có vẻ anh không đồng tình lắm với các quyết định của
họ.”

Cô thấy ngạc nhiên trước sự im lặng bướng bỉnh của Alex. Người y tá

mất rất lâu để trả lời đến nỗi cô phải nhướng một bên lông mày. “Cô là
người mới ở đây, Diane… rồi cô sẽ hiểu…”

“Tôi sẽ hiểu cái gì?”
Anh ta không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt gian xảo. Hiển nhiên, anh ta

không muốn câu chuyện đi theo hướng đó. Nhưng cô vẫn chờ đợi.

“Biết giải thích thế nào nhỉ? Đừng quên rằng nơi này không giống bất cứ

chỗ nào khác… Chúng ta đang đối phó với những bệnh nhân mà không cơ
sở nào khác có thể điều trị. Những gì diễn ra ở đây hơi đặc biệt.”

“Ví dụ như sốc điện không dùng gây mê với các bệnh nhân Khu A?”
Cô thấy hối hận ngay lập tức.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô. “Ai nói với cô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.