BĂNG - Trang 203

Bỗng dưng anh thấy căng thẳng. Có thứ gì đó, dù chỉ là một cảm giác mơ

hồ, đã rút cần ăng ten của anh lên mức cảnh giác cao độ. Anh có cảm tưởng
khó chịu rằng mình đang bị bám theo… Anh bất ngờ quay lại và nhìn kĩ
con phố đằng sau. Không có gì ngoại trừ một cặp tình nhân đang giẫm lên
tuyết, cười đùa, và một bà lão đi vòng qua góc phố với cái túi mua hàng
trên tay.

Chết tiệt, cái thung lũng này đang làm mình hoang tưởng.
Năm phút sau, anh đi qua cánh cổng vào trụ sở tòa án. Các luật sư

chuyện trò trên những bậc thang, liên tục phì phèo hút thuốc, thân nhân các
bị cáo cắn móng tay, đợi phiên tòa tiếp tục. Servaz đi qua đại sảnh và tiến
về cầu thang lớn phía bên trái. Anh vừa bước đến chiếu nghỉ ở giữa, một
người đàn ông nhỏ thó liền hiện ra từ phía sau cột đá hoa cương và vọt
xuống cầu thang.

“Sĩ quan chỉ huy!”
Servaz dừng lại. Anh nhìn kĩ người đàn ông đi tới chỗ mình.
“A,” người kia nói, “anh chính là tay cớm ở Toulouse đến.”
“Chúng ta có biết nhau không?”
“Sáng hôm qua tôi thấy anh ở hiện trường vụ án, cùng với Catherine,”

người đàn ông trả lời, giơ tay ra. “Bà ấy đã cho tôi biết tên anh. Có vẻ bà ấy
nghĩ anh là người thích hợp cho vụ án này.”

Catherine… Servaz bắt lấy bàn tay đang giơ ra.
“Và ông là…?”
“Gabriel Saint-Cyr, thẩm phán điều tra danh dự, đã về hưu. Tôi đã chỉ

đạo điều tra cho những phiên tòa ở đây gần ba mươi lăm năm.” Người đàn
ông nhỏ bé dang tay ra như để thu cả đại sảnh rộng lớn vào lòng. “Tôi biết
từng cư dân của thị trấn này, thậm chí thông thuộc cả chạn bát nhà họ, hoặc
gần như thế.”

Servaz chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Dáng người thấp nhưng

rắn rỏi, nụ cười đôn hậu, giọng nói chứng tỏ ông ta sinh ra và lớn lên ở
ngay đây. Servaz cũng nhận thấy tia nhìn nhạy bén trong mắt ông. Anh hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.