BĂNG - Trang 219

“Chúng tôi đến để xác định liệu có khả năng một bệnh nhân của anh trốn

ra ngoài hay không,” Confiant nói với tay bác sĩ tâm thần.

“Hoàn toàn không thể,” Xavier trả lời không chút do dự. “Và bên cạnh

đó, không có ai biến mất cả.”

“Chúng tôi biết,” Servaz nói.
“Tôi không hiểu,” anh ta lúng túng. “Nếu thế thì vì sao các vị lại tới

đây?”

“Chúng tôi nghi ngờ một trong những bệnh nhân của anh có khả năng ra

ngoài, giết con ngựa của Éric Lombard rồi quay trở lại phòng giam,”
Ziegler nói.

Mắt viên bác sĩ nheo lại. “Cô không đùa đấy chứ?”
“Tôi cũng nghĩ thế đấy,” Confiant vội nói, ném ánh mắt khó chịu sang

hai điều tra viên. “Nghe hoàn toàn vô lý. Nhưng họ vẫn muốn đảm bảo
chắc chắn.”

Servaz cảm thấy như thể mình vừa bị sốc điện. Tay thẩm phán trẻ tuổi

không những tự ý báo trước với Xavier, giờ lại còn chỉ trích công việc của
họ trước mặt người khác.

“Các anh có nghĩ tới một đối tượng cụ thể nào không?” Xavier hỏi.
“Julian Hirtmann,” Servaz trả lời, không chút nao núng.
Viên bác sĩ tâm thần nhìn anh, nhưng lần này không nói gì cả. Anh ta chỉ

nhún vai và quay bước. “Đi theo tôi.”

Lối vào là ba lớp cửa kính trên cùng bậc tam cấp, ngay gần một góc ở

phần giao nhau của chữ T.

“Tất cả khách viếng thăm và mọi nhân viên đều đi qua lối này,” Xavier

giải thích khi bước lên bậc thang. “Có bốn lối thoát hiểm ở tầng trệt và một
ở tầng hầm, hai cái đặt bên hông cuối hai hành lang trung tâm, một ở cạnh
bếp, một cái nữa bên tòa nhà phụ, phía sau phòng tập gym,” anh ta nói và
chỉ về phía thanh nhỏ hơn của chữ T. “Nhưng chúng tuyệt đối không thể
mở ra từ bên ngoài, và cần một chìa khóa đặc biệt mới mở được từ bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.