BĂNG - Trang 26

quan của bọn trẻ đã biến chúng thành sát thủ máu lạnh. Servaz vẫn có thể
hồi tưởng lại khuôn mặt phúng phính của chúng, những đôi mắt to nhạt
màu chăm chú nhìn anh không chút sợ hãi, thậm chí còn ngang ngược. Anh
đã cố tìm ra tên đầu sỏ, những vụ việc kiểu này luôn có một kẻ cầm đầu, và
anh cho rằng anh đã đoán ra. Đó không phải là đứa lớn nhất, mà là đứa ở
giữa. Trớ trêu thay, lại là một thằng bé tên là Clément

“Đứa nào khai ra bọn tôi?” Thằng bé hỏi, trước sự chứng kiến của luật sư

bào chữa. Ông này đang gặp trở ngại trong công tác vì thằng bé từ chối nói
chuyện với ông theo đúng quyền của nó, với cái cớ ông ta là người ‘có lớn
mà không có khôn’.

“Tôi mới là người đặt câu hỏi ở đây,” viên cảnh sát nói.
“Tôi cá là bà già Schmitz, đúng là đồ cặn bã.”
“Bình tĩnh lại và ăn nói cho cẩn thận,” luật sư lên tiếng. Ông ta được bố

thằng bé mời về.

“Đây không phải trường học,” Servaz nhắc nhở. “Cháu biết những rủi ro

mình phải gánh chịu không, cháu và các bạn của cháu?”

“Đây là trường hợp vị thành niên,” luật sư yếu ớt kháng nghị.
“Bà ta sẽ bị bắn nát sọ, đồ chó cái. Để xem bà ta có bị giết không. Phát

điên lên được.”

“Đừng có chửi thề nữa,” luật sư quát, dường như đã mất hết bình tĩnh.
“Cháu có nghe tôi nói không?” Servaz bắt đầu thấy bực mình. “Cháu có

thể sẽ phải chịu án hai mươi năm tù giam. Tính thử đi, khi ra tù, cháu đã
già rồi.”

“Làm ơn,” ông luật sư nói. “Không…”
“Ý là già như ông á? Ông bao nhiêu tuổi? Ba mươi? Bốn mươi? Không

tồi đâu, cái áo khoác nhung ấy! Chắc phải đáng giá cả gia tài ấy nhỉ. Sao
ông cứ phải ức hiếp tôi thế? Chúng tôi không làm việc đó! Chúng tôi không
làm cái mẹ gì hết! Nói thật luôn đấy. Các ông có phải lũ ngu không vậy?”

Để dịu bớt cơn giận đang thiêu đốt, Servaz tự nhắc nhở bản thân rằng

đây chỉ là một thiếu niên chưa từng gặp bất hạnh trong đời, chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.