Ziegler cũng bước lên cùng anh, “Chúng ta làm gì đây?”
Servaz nhìn xung quanh. Ngôi nhà trải rộng sang hai bên bậc thềm, tầng
hầm được xây dựng bằng đá cối xay có trổ vài ô cửa sổ. Không có đường
vào qua tầng hầm, cửa sổ lắp khung sắt bên ngoài. Cửa chớp của những ô
cửa sổ lớn ở tầng trệt đang mở. Trong một góc đằng sau một bụi cây, anh
nhìn thấy một túp lều nhỏ trông như một ngôi nhà gỗ vùng cao Thụy Sĩ.
Anh đi xuống những bậc thềm và tiến về túp lều. Không khóa. Anh mở
cửa. Có mùi đất mới xới lên. Trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy một chiếc
cào, xẻng, hộp đựng hoa, một ca tưới nước, một chiếc xe rùa, và một cái
thang… Servaz trở lại nhà chính cùng một cái thang nhôm kẹp dưới cánh
tay. Anh đặt nó dựa vào mặt tiền và trèo lên ngang cửa sổ.
“Anh đang làm gì vậy?”
Không trả lời, anh kéo ống tay áo xuống và đấm vỡ kính cửa sổ. Phải
mất hai lần.
Vẫn bằng nắm đấm bọc trong tay áo, anh gạt những mảnh kính vỡ ra, và
mở chốt cửa sổ. Anh nghĩ sẽ nghe thấy tiếng còi báo động ré lên inh ỏi,
nhưng không có gì cả.
“Anh có biết luật sư có thể vô hiệu hóa toàn bộ quá trình điều tra vì
những gì anh vừa làm không?” Ziegler nói với lên từ bên dưới chiếc thang.
“Thời điểm này, việc cấp bách là tìm được Chaperon còn sống. Chúng ta
có thể nói rằng đã thấy cửa sổ thế này từ trước và lợi dụng…”
“Tất cả đứng yên!”
Cả hai bọn họ cùng quay lại. Dưới đường chạy xe, giữa hai cây lãnh sam,
một cái bóng đang chĩa khẩu súng trường vào họ, “Giơ tay lên! Không
được động đậy!”
Thay vì tuân theo, Servaz thọc tay vào túi áo khoác và vung cái thẻ
ngành lên trước khi trèo xuống thang.
“Bình tĩnh nào ông bạn. Cảnh sát đây.”
“Từ khi nào cảnh sát lại đi lung tung, phá cửa và đột nhập như vậy?”
Người đàn ông hỏi và hạ thấp súng xuống.