BĂNG - Trang 446

Im lặng. Dù không nhìn thấy mặt, nhưng anh biết chắc Espérandieu đang

kinh ngạc. Cậu không quen với việc sếp để cho mình cầm cương.

“Anh thật khôi hài.”
“Tôi kiệt sức rồi. Tôi nghĩ tôi còn đang sốt nữa.” Anh không nói cho cậu

biết về vụ tấn công ở trại hè, anh không muốn nói về nó vào lúc này.

“Anh đang ở đâu?”
Servaz nhìn xuống con đường thanh vắng, “Bên ngoài nhà Saint-Cyr.”
Theo bản năng, anh liếc vào gương chiếu hậu. Đằng sau anh, con đường

vẫn hoang liêu và không chút sinh khí. Những ngôi nhà ở cuối đường, cách
đó 100 mét, đóng cửa im ỉm. Tuyết đang rơi, dày và tĩnh lặng.

“Trở về khách sạn đi,” Espérandieu. “Đừng làm gì vào lúc này. Em đến

luôn đây.”

“Khi nào? Tối nay à?”
“Phải, em mặc quần áo và sẽ lên đường ngay. Anh biết Ziegler ở đâu

không?”

“Tôi nghĩ cô ấy ở nhà.”
“Hoặc ở bên ngoài tìm kiếm Chaperon. Có lẽ anh nên gọi cho cô ta

xem.”

“Và nói gì?”
“Em không biết, rằng anh cảm thấy không khỏe, anh đang ốm. Anh kiệt

sức, anh đã nói thế còn gì. Ngay giọng nói của anh cũng thể hiện rất rõ.
Báo với cô ta ngày mai anh sẽ nằm nhà, anh không thể tiếp tục được nữa.
Xem cô ta phản ứng thế nào.”

Servaz cười. Sau tất cả những gì xảy ra, chắc chắn cô sẽ tin ngay tắp lự.

“Martin? Có chuyện gì thế?”
Anh cẩn thận lắng nghe. Tiếng tivi loáng thoáng ở phía sau. Ziegler đang

ở nhà. Hoặc ở chỗ ai đó. Một căn hộ? Một ngôi nhà? Anh không thể hình
dung ra nơi ở của cô. Dù thế nào, cũng không phải đang ở bên ngoài, lảng
vảng như một con sói đói săn đuổi ông thị trưởng. Hoặc anh. Anh lại thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.